Cậu vừa đi vừa nghĩ, không cẩn thận bước hụt một cái, lập tức liền té xuống, lộc cộc lộc cộc không biết lăn bao lâu cuối cùng mới dừng lại. Ngồi dưới đất choáng váng hoa mắt một lúc lâu, may mà thân thể không có bị thương, chỉ là bị dọa một chút. Viên Hạo nhìn mảnh ruộng trước mắt, có cảm giác vi diệu không nói ra được, nơi này không biết trồng loại rau dưa gì, mọc cực sai, hành diệp kia đã bán khô héo, thấy mấy người trong ruộng đang không ngừng bận rộn.
Có người là tốt rồi, Viên Hạo trở nên hưng phấn, không quan tâm đến bụi đất trên người, liền vội vã đi về phía ruộng, chính mình muốn mở miệng chào hỏi. Có người nhìn thấy cậu, lập tức kêu lên sợ hãi, kêu một tiếng, mấy người xung quanh lập tức vây lại.
“Chào mọi người. Tôi tình cờ đi qua.” Viên Hạo phát hiện đám người sợ hãi nhìn cậu. Giống như nhìn thấy sinh vật gì đáng sợ, nhưng chính mình rõ ràng có dáng dấp giống bọn họ a?
Đến nửa ngày, một thanh niên có vẻ là người đứng đầu lớn tiếng hỏi: “Ngươi là ai phái tới, chạy như thế nào lại tới được nơi của chúng ta? Muốn làm gì?” hắn hỏi liên tiếp mấy câu, Viên Hạo sờ đầu một cái, lớn tiếng giải thích lại một lần, nhắc lại chính mình chỉ là trong lúc sơ suất vô tình tới nơi này, chỉ là muốn có chút cơm ăn.
Cậ từ trong túi móc ra tờ một trăm đồng đưa tới, người kia liền tiếp nhận đi nhìn chung quanh một chút, mấy người khác cũng nhìn một lần, mọi người hiển nhiên cũng không nhận ra vật này, cũng may song phương giao lưu không có vấn đề gì cả, đều là dùng tiếng phổ thông. Viên Hạo không còn cách nào, người ta căn bản không dùng nhân dân tệ, không thể làm gì khác hơn là đem mấy cân dưa chuột trong bao lấy ra. Cậu chỉ là muốn thử xem, xem loại đồ vật trên đất này, khẳng định là không thể sánh được với dưa chuột của cậu a.
Viên Hạo chính mình tiện tay cầm một quả đưa vào miệng cắn một cái, lại đưa cho thanh niên cầm đầu kia, ra hiệu cho bọn họ ăn. Kỳ thực khi cậu bắt đầu ăn, mọi người liền theo dõi miệng của cậu, bắt đầu dùng sức nuốt nước miếng. Thanh niên tiếp nhận dưa chuột cẩn thận kiểm tra một lúc, cuối cùng chia làm mấy phần, mỗi người đều chiếm được một khối nhỏ, cẩn thận cầm trong tay bắt đầu cắn. Sau khi ăn xong, mấy thanh niên đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn túi dưa chuột trong tay cậu. Rất hiển nhiên mọi người vô cùng yêu thích vật này..
“Cái này hoa quả tên gì? Ăn ngon thật? Tôi vẫn là lần thứ nhất ăn được nó.” Người thanh niên hỏi.
“Đây là dưa chuột, các ngươi không biết sao? Một loại rau dưa rất phổ thông a.” Viên Hạo không rõ đáp. Cậu không nghĩ tới vẫn còn có người chưa từng gặp dưa chuột a.
“Dưa chuột? Nhưng nó rõ ràng không phải màu vàng a?” Cậu con trai vóc dáng nhỏ bé không rõ. Dưa chuột này lại có màu xanh nhạt, chỉ có thời thời điểm già, vỏ ngoài mới có màu vàng, hơn nữa mặt trên còn có hoa văn, lúc này là có thể hái xuống lấy hạt bên trong hong khô làm hạt giống dưa chuột a.
Viên Hạo cười cười giải thích cho bọn họ vấn đề này, đồng thời cũng chỉ vào hoa màu trong ruộng hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Chính là thổ kim trứng a? Cậu ngay cả cái này cũng không biết? Cậu khẳng định là chưa từng làm ruộng” Nam hài nho nhỏ lại nói, rất rõ ràng ở đây cậu là người hoạt bát nhất, không giống những người khác trầm mặc, đương nhiên cậu nhìn qua liền biết nam hài là người nhỏ nhất trong đám người này.
“Thổ kim trứng? Chưa từng nghe qua, tôi chỉ biết khoai tây cùng khoai lang.” Viên Hạo nở nụ cười, nếu nói làm ruộng, cậu là chuyên gia a. Tiểu hài tử này lại nói cậu chưa từng làm ruộng.
“Khoai tây cùng khoai lang lại là món đồ gì?” Lần này mấy người cùng nhau hỏi
“Chính là một loại cây nông nghiệp thân củ sinh trưởng ở trong đất, hàm lượng tinh bột cùng hàm lượng chất xen-lu-lô cực cao. Có thể trực tiếp luộc ăn, cũng có thể qua chế biến rồi ăn, nói chung là ăn thật ngon a.” Viên Hạo bất tri bất giác thành một nhà giáo dục thường thức, nói cho những đứa bé những đồ vật mình biết. Chỉ là mọi người nghe cậu nói xong, đều vô cùng mờ mịt, rõ ràng bọn họ không biết, cũng chưa thấy qua cái gọi là khoai lang cùng khoai tây.
Không đúng lắm a, Viên Hạo trong lòng càng ngày càng nghi hoặc, đây là nơi nào a? Mảnh ruộng trước mắt này kỳ thực vô cùng bí ẩn, là một vùng thung lũng tự nhiên nhỏ, ba mặt đều là núi nhỏ, trên ngọn núi nhỏ tất cả đều là tảng đá lớn, cùng mấy lùm cây thấp bé không biết tên và mấy ngọn cỏ dại thưa thớt, có thể thấy được đất ở chỗ này so với đát ở chỗ cậu đi qua đã là tốt lắm rồi, ít nhất có thể mọc ra một ít thực vật.
Lối ra mơ hồ có thể thấy được mấy phòng ngủ cùng mấy chỗ phơi quần áo, xem ra đó chính là làng của bọn họ, Viên Hạo đánh giá làng, trong lòng bồn chồn, bởi vì không biết nơi đây có mấy loại món chính cậu muốn tìm như là gạo hay mì sợi các loại không.
“Ai, khí hậu năm nay không tốt. Thổ kim trứng chúng ta vất vả trồng đều sắp chết rồi, cũng không biết có thu hoạch được hay không?”- Thanh niên cầm đầu lo lắng vội vã nói, mấy người kia nghe xong sắc mặt cũng tràn đầy lo lắng.
“Các ngươi còn món đồ gì khác không? Trong nhà có mấy thứ như gạo không, tôi nghĩ đổi một chút, dưa chuột trong tay tôi đều cho các ngươi, các ngươi cho tôi một chút lương thực. Tôi cũng chỉ có dưa chuột thôi.” Viên Hạo thấy bọn họ yêu thích dưa chuột của mình, liền nghĩ dùng dưa chuột đổi lương thực.
“Cậu trước hết hãy theo chúng tôi trở về, chúng tôi đã ăn một trái dưa chuột của cậu, hắn là nên cho cậu một chút lương thực.” Người thanh niên nói, mang theo Viên Hạo cùng mấy người khác hướng về phía thôn đi tới.
Nhìn gần, kỳ thực có bảy tám chỗ ngã rẽ, đều là đường đá nhỏ, không quá rộng, đồng thời cỏ đều không mọc, chỉ có thể nói con đường này cùng với con đường mà Viên Hạo đi tới cũng giống nhau, đâu đâu cũng có đá, bùn đất đều cực nhỏ, cũng không có nhìn thấy cây cối gì. Mấy cái gian nhà đá nhỏ tọa lạc ở bên cạnh một dòng sông nhỏ, nước sông nhìn qua khá là trong suốt, nhưng trong nước chỉ có mấy cục đá, ngay cả rong rêu cũng không có, đừng nói tới là tôm. Đây thực sự là cái địa phương đáng sợ, Viên Hạo trong lòng rất loạn, tuy rằng cậu không đi nhiều nơi, nhưng những mảnh đất hoang, nơi nào cũng mọc đầy cỏ dại cao hơn nửa người, ngay cả Đông Quản là thành phố công nghiệp, hiện nay tuy rằng đều là xi măng, nhưng tình cờ gặp địa phương bỏ hoang cũng mọc đầy cỏ dại. Nơi này thế nhưng cả cỏ đều không mọc được, lại nhìn không giống sa mạc, Viên Hạo vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ tới Trung Quốc có cái địa phương như thế này.
Mặc dù mấy gian nhà đá nhỏ, nhưng cửa sổ lại giống như làm bằng chất liệu inox, nhìn qua vô cùng kiên cố còn có vẻ rất hiện đại. Người thanh niên dọc theo đường đi đã giới thiệu tên của đồng bạn cho Viên Hạo, chính hắn gọi là An Bình, nam hài ít tuổi nhất gọi là An Tâm, cái khác gọi là An Ý, An Toàn, An Thư. Tổng cộng là năm người, đều cùng một họ, nói là huynh đệ, từ tướng mạo thì Viên Hạo căn bản không nhận ra được gì, bọn họ hiển nhiên không phải là người Trung Quốc, hoặc là nói bọn họn đều là con lai, có tóc vàng, có tóc xám, có tóc đen, đường nét khuôn mặt cũng rất sâu, sống mũi cao, màu da thì mỗi người khác nhau. Hơn nữa vóc người cũng không giống nhau, An Bình trưởng thành rõ ràng cao to tráng kiện hơn chút, An Tâm lớn lên vô cùng tinh tế đẹp đẽ, căn bản là không giống một bé trai, An Yên, An Toàn vóc dáng tương tự như Viên Hạo, đều khoảng chừng một mét tám, chỉ là Viên Hạo trưởng thành vô cùng cường tráng, cậu vẫn là người lao động tay chân, trên người cơ bắp mười phần, mà ba người này tuy rằng cao, nhưng cũng không thể cường tráng như Viên Hạo. Ba người này một cái là da dẻ ngăm đen, một cái mắt xanh, một cái là tóc đỏ sậm.
Năm người như vậy, ngươi có thể nói bọn họ là anh em ruột, vẫn đúng là không thể làm cho cậu tin được. Bất quá Viên Hạo cũng không biểu hiện ra dáng vẻ nghi ngờ, người ta có thể là thân thích a, hiện nay quốc tế nối thành một đường, cậu cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy con lai, trước đây còn có mấy người bạn nhỏ là con lai, lớn lên đều vô cùng đáng yêu. Liên hôn mấy lần nói không chừng có thể có hài tử tóc da kì quái như vậy. Kỳ thật cái ý nghĩ này của cậu đánh bậy đánh bạ cũng đúng rồi, cái thời đại này không có nhân loại thuần chủng, cũng không chia ra người châu Á, châu Phi cùng bốn màu da. Đã sớm rối loạn, trứng trong ngân hàng trứng của nhân loại là từ ngàn năm trước, lúc đầu còn phân biệt được, nhưng một năm cùng t*ng trùng của nam nhân kết hợp, trăm nghìn năm qua đi, đã sớm hỗn tạp không biết bao nhiêu lần. Vì vậy người hiện tại, tóc cùng màu da đã không thuần, nhân loại cũng không dựa vào bề ngoài cùng vị trí địa lý mà phân chia. Nhân loại chỉ phân làm hai loại là sinh sản giả cùng á nhân.