Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 48




An Bình phi thường bối rối mà nói, “Viên Hạo, thực xin lỗi, là chúng tôi không ngừng tăng thêm gánh nặng cho cậu.” An Tâm cũng đặc biệt khó chịu, mặt đều đỏ, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, tuy rằng mới đầu hai người quyết định chủ ý là muốn dựa vào Viên Hạo, nhưng làm như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái, dù sao người tốt bụng như Viên Hạo cũng thật sự rất ít. Phần lớn mọi người đều không để ý đến người khác sống chết, mà chính mình không những một, hai lần chiếm món hời từ hắn.

“Sao lại nói như vậy? Tôi đều đem mọi người thành bạn  tốt, sau này không cần nói những lời như vậy.” Viên Hạo là người không giỏi giao tiếp, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ vỗ vỗ vai hai người, ba người chậm rãi hướng tới bãi để xe. A Vượng mang máy móc, ba người còn lại xách mấy thứ đồ mua được, trên tay bốn người đều không rảnh chút nào. Tuyết vẫn rơi, tuyết trên mặt đất không kịp dọn liền tạo thành một đống, dưới sự hoành hành của trận tuyết, đường phố đều cực kì quạnh quẽ, không có bao nhiêu người đi đường, chỉ có nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, trong bãi để xe cũng vô cùng yên tĩnh, nhân viên bảo an cũng vô cùng buồn ngủ, lúc bốn người đi vào hắn cũng không nhấc mí mắt lên, nhìn An Bình  đưa vé xe ra, sau đó lại tiếp tục ngủ gật.

An Bình lấy xe ra ngoài, mở cửa xe, mấy người còn lại vội vàng bỏ mấy đồ trên tay vào bên trong xe, rất nhanh liền lên xe rời đi, An Tâm ngồi ở vị trí phó lái, A Vượng cùng Viên Hạo ngồi ở phía sau. Lúc này, hai cái xe khác cũng theo bọn họ đi ra, không gần không xa, trên đường tuy rằng ít xe, nhưng cũng không đến nỗi chỉ có mỗi chiếc xe của bọn họ, vì vậy mà mọi người cũng không để ý. An Bình xoay đầu xe, trên đường về nông trường này cũng chỉ có mỗi xe của bọn họ,. Chiếc xe màu trắng bạc bỗng nhiên lại vượt lên, đầu xe trực tiếp hướng tới phần xe bên phải của Viên Hạo, mà một chiếc xe màu trắng bạc khác cũng đột nhiên gây khó dễ, đâm mạnh vào đuôi xe, An Bình không kịp phản ứng, chiếc xe gần như là lật đổ khiến cho hắn gấp đến nỗi kêu to lên. Viên Hạo cùng An Tâm đang ngủ gà ngủ gật bị đụng đầu óc liền trở nên choáng váng, Viên Hạo khá là xui xẻo, chiếc xe kia vừa vặn đâm vào cửa xe chỗ cậu, mặc dù A Vượng động tác cực nhanh kéo cậu qua, nhưng cậu vốn không phòng ngừa gì liền bị thương, rất nhanh liền rơi vào hôn mê.

Ngay tại thời điểm xe bị đâm vào, A Vượng đã phát hiện không thích hợp, tuy rằng hắn đã dùng hết biện pháp ổn định lại xe, nhưng dưới sự giáp công của hai chiếc, xe của bọn họ rất nhanh liền rơi vào thế yếu, chỗ cửa kính bị vỡ nát thành từng mảnh.

Xe vừa rơi xuống đất, A Vượng liền vội vàng ôm Viên Hạo đi, còn không kịp cởi dây an toàn, hai bên cửa sổ đã nhanh xóng xuất hiện mấy khẩu súng, nóng súng đen ngòm đặt ngay đầu hắn, A Vượng không sợ bị thương, nhưng vũ khí của những người này cư nhiên lại là vũ khí hạng nặng, đủ để oanh tạc đầu hắn, đồng thời mấy khẩu súng khác cũng quay về phía Viên Hạo cùng An Tâm.

Người cầm súng hướng về A Vượng lớn tiếng kêu lên, “Giơ tay lên.” Vừa nói vừa mạnh mẽ đấm một quyền vào đầu hắn.

A Vượng chỉ có thể thả Viên Hạo ra, giơ tay lên, Viên Hạo đã sớm hôn mê bất tỉnh giống như lợn chết mà bị người ta bắt đi, An Tâm bị người ta dùng tư thế như bắt gà con mà mang đi. An Bình cũng không ổn, máu me đầy mặt. Một nhóm bốn người cũng chỉ có A Vượng là không bị thương. Mọi người đều bị cột hai tay vứt lên mặt đất, họng súng đen ngòm hướng về phía bọn họ.

Rất nhanh, đồ vật trên xe liền bị càn quét một phen, A Vượng lo lắng nhìn Viên Hạo một chút, máu của cậu nhỏ xuống mặt đất rất nhanh liền đọng lại một vùng, sắc mặt An Tâm tái nhợt, cũng không biết là bị thương chỗ nào, mấy người bọn họ khi đi ra đều bị đấm đá mấy lần, đã hoàn toàn không còn khả năng tự vệ.

Một nam nhân vóc người nhỏ thấp đi quanh mấy người Viên Hạo lục tìm mấy thứ đáng giá trên người họ, đang lúc tìm đến A Vượng thì người kia mãnh liệt lui về phía sau vài bước, mặt thoáng chốc liền thay đổi, “Người máy.” Người xung quanh liền đồng loạt đem họng súng hướng về phía A Vượng.

“A ha, thú vị, chẳng trách sẽ chọn đường héo lánh như thế nào.” Từ trên xe bước xuống một nam nhân.

“Lão đại, cấp bậc này rất cao.” Người đàn ông kia vội vàng nhắc nhở.

“Cấp bậc gì?” Lão đại hững hờ hỏi.

“Có lẽ là người máy mô phỏng?”

“Thật sao?” Lão đại dừng bước nheo mắt lại. Người có thể sử dụng người máy mô phòng thực sự là không nhiều. Những người kia đều là người có chút quyền thế, nhưng ba người này lại không giống a. Ăn mặc keo kiệt thì không nói, mua đồ vật cũng đều là đồ chất lượng kém.

“Ai là chủ nhân người máy?”

An Tâm uốn éo thân thể, làm bộ vô ý che trước người Viên Hạo, “Ta, người máy là để bảo vệ ta.” Lúc này hắn chỉ hi vọng có thể kéo dài chút thời gian, có lẽ Viên Hạo sẽ có cơ hội trốn thoát.

“Ô?” Lão đại như tin tưởng chỉ vào người A Vượng cùng An Bình, có người lập tức hiểu ý chỉ họng súng vào  hai người họ. Thừa cơ hội này, A Vượng nhanh như chớp ôm lấy Viên Hạo nhanh chóng trốn về phía sau, tốc độ nhanh đến dọa người, tiếng súng vang lên, A Vượng toàn lực che chở Viên Hạo, viên đạn dày đặc hoàn toàn trúng vào lưng hắn, lưu lại trên thân thể như cái sàng, súng hạng nặng còn làm cho hắn mất nửa cái đầu, dù vậy, hắn vẫn cố hết sức chạy trốn. Khoảng chừng mười phút sau, sinh mệnh của A Vượng kết thúc, hắn vẫn còn duy trì tư thế ôm lấy Viên Hạo, một chân bước lên, chân sau vẫn đứng thẳng tắp ở trong lớp tuyết lớn.

Nếu như không phải có người Dương Phi cùng Lý Ích lưu lại, lần này mấy người Viên Hạo chỉ sợ là mất mạng, A Vượng cũng coi như là vứt bỏ cả mạng sống cũng không thể cứu được Viên Hạo. Ở thời điểm hắn ôm lấy Viên Hạo, người của Dương gia cùng Lý gia đồng thời nổ súng, sau một hồi chiến đấu gay cấn, nhóm người bắt cóc Viên Hạo toàn bộ đều bị tiêu diệt.

Ba người An Tâm An Bình cùng Viên Hạo đều được khẩn cấp đưa đến bệnh viện cấp cứu. An Tâm cùng An Bình cũng bị thương không nhẹ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, trong lúc bắn nhau, bọn cướp cũng không rảnh mà để ý đến họn, mà bọn họ lại như kì tích mà không bị ảnh hưởng bởi trận mưa đạn đó. Chỉ có thể nói mạng của bọn họ rất lớn, mà trái lại Viên Hạo lại bị trọng thương.

Sau khi phẫu thuật, Viên Hạo toàn thân cắm đầy ống tiêm được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, có y tá theo dõi 24/24h.

“Viên Hạo, Viên Hạo.” An Tâm cùng An Bình sau khi khám xong liền vây quanh chỗ cửa sổ bên ngoài phòng Viên Hạo, thông qua điện thoại thỉnh thoảng lại kêu tên cậu, hi vọng cậu có thể nhanh chóng tỉnh lại. Tuy rằng bác sĩ đã nói, tình huống của cậu không tốt lắm, không thể lập tức tỉnh lại, nhưng bác sĩ cũng có nói qua, để người cậu quen không ngừng gọi tên cậu, cùng cậu trò chuyện, như vậy đối với việc cậu tỉnh lại mới có lợi, vì vậy mà ngoại trừ hai người bọn họ, Dương Phi cùng Lý Ích thỉnh thoảng cũng đến nói mấy lời. Viên Hạo ở đây cũng chỉ nhận thức bốn người bọn họ.

Sau ba ngày, nghe được tiếng kêu của bọn họ, Viên Hạo mới miễn cưỡng chuyển động nhãn cầu, chậm rãi mở mắt, một lát sau mới khó khăn kêu lên, “An Tâm, An Bình.”

Y tá như không thể tin và tai mình, nhưng nhanh chóng xoa mắt, nửa tỉnh nửa mơ nói, “Bệnh nhân tỉnh rồi.”

Bác nghĩ nghe tin cũng tới, Dương Phi cùng Lý Ích cũng chạy lại. Bọn họ vây quanh cửa sổ, nhìn bác sĩ bận rộn kiểm tra cho Viên Hạo, thỉnh thoảng còn hỏi cậu chút chuyện, nghe được cậu trả lời rõ ràng, bốn người Dương Phi đều tha thiết mong chờ nhìn bác sĩ.

Bác sĩ hướng Dương Phi cùng Lý Ích cười cười, “Vượt qua giai đoạn nguy hiểm, thể chất bệnh nhân tương đối tốt, vết thương đang chầm chậm chuyển biến tốt.” Y tá trưởng Chu Lực An cẩn thận kiểm tra một lượt, thở ra một hơi, thời điểm Viên Hạo được đưa đến, bên trong xuất huyết rất nhiều, tình huống cũng vô cùng nguy hiểm. Có thể tỉnh lại sau ba ngày, bác sĩ không thể không khen ngợi tố chất của cậu rất tốt.

“Thân thể của tôi cũng không tốt lắm, tôi còn bị viêm gan a.” Viên Hạo không rõ, tại sao thân thể này của cậu, ở thời đại này, càng là tương đối tốt.

“Ha ha, viêm gan là bệnh nhẹ, cậu không cần lo lắng.” Chu Lực An nở nụ cười, lấy cho cậu một chút thuốc.

Trải qua hơn nửa tháng  trị liệu, Viên Hạo cơ bản là khôi phục, hơn nữa cái bệnh viêm gan kia của cậu cũng được chữa khỏi.  Viêm gan ở thế kỉ 21 chính là một căn bệnh nan y, không có cách nào chữa được. Không nghĩ tới, tới đây liền có thể giải quyết nhẹ nhàng như vậy. Viên Hạo không thể không cảm thán y  học thời này rất phát triển, mang đến lợi ích không nhỏ, tuy rằng thời đại này cũng có rất nhiều thứ không sánh được với trước đây.

Chu Lực An là thiên tài y học, cảm thấy tố chất thân thể của Viên Hạo  tương đối kỳ lạ, liền lén lút lưu lại  máu, tóc, da của cậu chậm rãi  nghiên cứu, rất nhanh liền biết được cậu là một nhân loại thuần chủng. Sau khi phát hiện ra điều này, hắn không dám truyền ra ngoài, mà ngầm liên hệ với Lý Ích cùng Dương Phi, lúc trước là hai người bọn họ đến nhờ hắn chăm sóc Viên Hạo, hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng không tệ, Dương Phi cùng Lý Ích tài trợ công tác của hắn, cũng âm thầm thành lập một tổ nghiên cứu tiềm cách giải quyết vấn đề sinh dục của nhân loại, hi vọng có một ngày, nhân loại có thể sinh sản một cách tự nhiên.