Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 4: Nơi hoang vu




Viên Hạo là bị đói bụng làm cho tỉnh lại, cậu mở mắt lại liền nhìn thấy mình đang nằm tại một mảnh đất hoang vu trống trải. Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cậu mới nhớ mình vừa bị tai nạn xe cộ. Chỉ là không bết mình đang ở nơi nào? Cậu bò lên, hoạt động chân tay một chút, may là không có bị thương. Chỉ là vị trí của cậu hiện tại, trên đất lại không có một ngọn cỏ nào hết, hầu như chỉ có mấy viên đá to nhỏ khác nhau, cậu lớn tiếng kêu gọi một lúc, nghĩ là có thể hay không tìm được người cùng cảnh ngộ. Nhưng mà nơi đây không có một bóng người, không nghe thấy một người trả lời. Cái di động chết tiệt kia, đã sớm không mở được, cũng không biết là không còn pin, hay là đã bị hỏng rồi..

Viên Hạo từ trong bao móc ra một cái bánh bột ngô bắt đầu ăn, loại bánh bột ngô này là đặc sản địa phương, qua tết thì phố lớn ngõ nhỏ đều có bán, là một loại thực phẩm nướng, mùa đông có thể để rất lâu, vừa có thể ăn luôn, cũng có thể bỏ vào nước sôi ngâm cho mềm rồi ăn, là loại đồ ăn lót dạ mọi người đều thích ăn. Cậu mua hai mươi cái bỏ vào trong bao, dùng bình nước khoáng đổ nước suối trong không gian vào đặt ở trong bao, đây là đồ ăn ở trên xe cậu vì chính mình chuẩn bị.

Cái nước suối kia vô cùng trong, so với nước suối bán trên thị trường thì cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, cậu đã một thời gian dài không uống nước do hệ thống cung cấp, vẫn luôn sử dụng nước uống trong không gian. Tuy rằng chỉ có một chút nước suối, nhưng lại dùng thế nào cũng không hết, mỗi ngày đều là xanh trong. Ăn hai cái bánh bột ngô lớn, uống một bình nước lớn mới xem như là no hơn nửa rồi. Đồ vật trong bao kì thực rất ít, ngoại trừ mấy cái bánh ngô lớn, còn có một chút bánh quai chèo trong nhà tự làm, còn lại cũng chỉ là mấy bộ quần áo mới giặt. Đồ vật còn lại đều được cậu bỏ vào không gian, trong thời gian về tết, đâu đâu cũng có người. Nhìn bọn họ cõng theo mấy bao hành lý cồng kềnh, Viên Hạo vô cùng vui mừng mình có không gian này, đem lượng lớn đồ vật đều bỏ vào trong không gian, ngồi xe ai cũng tình nguyện mang theo mấy túi hành lý nhỏ, dù sao thì xe rất đông a.

Cậu đeo túi sách đi bộ một hồi lâu, cũng không gặp được người nào khác, đừng nói là người, mà ngay cả động vật nhỏ cũng không có gặp lấy một con. Giống như là trên vùng đất này, chỉ có một mình cậu là sinh vật sống. Trên đất thỉnh thoảng còn có một chút cỏ dại cùng mấy bụi cây có gai, đều dài vô cùng, lùn lùn, một bộ dáng không dủ dinh dưỡng.

Bầu trời vẫn là mờ mịt, ba ngày qua đi, cậu đi tới một cái đường lớn, hai bên đường có thể nhìn thấy những thứ đã từng là đèn đường, chỉ là đã sớm rỉ sét loang lổ, chắc chắn cũng không sáng được. Đi ở trên đường lớn hồi lâu, còn từng nhìn thấy một cái cửa  hàng cùng một trạm xăng dầu bị bỏ hoang, hiện tại đều trống không, bên trong không có một món đồ gì, phủ đầy tro bụi. Dọc theo đường đi, đâu đâu cũng có các loại kiến trúc rác rưởi bằng bê tông, xi măng. Cũng không biết đã chồng chất bao nhiêu năm, khối lớn khối nhỏ thành từng đống, đem toàn bộ mặt đất đều chất đầy, đường đều sắp bị nhấn chìm.

Bánh bột ngô đã sớm ăn hết, vì để không bị đói bụng, Viên Hạo liền dứt khoát vào trong không gian bắc nồi nấu cơm, cậu tùy ý gieo một chút hạt giống rau, mấy ngày sau liền mọc ra một mảnh cải thìa xanh nhạt, mặt khác dưa chuột cũng dài ra một chút dây leo, cây ớt cũng cao cao thêm mấy tấc, có thể mấy ngày nữa sẽ nở hoa.

Trong không gian còn có một chút đồ dùng sinh hoạt đơn giản hằng ngày, đều là một ít đồ vật trước kia đồng sự không cần, cậu chọn một ít rồi bỏ vào. Một năm này, cậu bỏ rất nhiều thứ vào trong không gian, tổng cộng còn lấy một cái lều đơn giản, người hoàn toàn là có thể ở. Lúc trước cậu không nghĩ tới vào bên trong ở, chỉ là thu thập vài thứ thả vào, thế nhưng hiện tại lại có tác dụng rất lớn a. Chỉ tiếc là bên trong không gian không có điện, nồi cơm điện gì gì đó đều không sử dụng được. May mà có một bình gas, đồ bếp cũng đều đầy đủ hết, chỉ là bình gas chỉ còn lại hơn nửa.

Viên Hạo vừa làm ruộng vừa đi đường, nửa tháng sau, cậu phát hiện, dường như mình đã đi tới một mảnh đất khô cằn. Hoàn cảnh nơi này thực sự rất kém cỏi, nước sông đã sớm khô cạn, chất lượng không khí cũng không được tốt, khắp nơi đều là rác rưởi không biết tên, không biết là chất thành bao nhiêu năm, thế nhưng lại không bị thiên nhiên phân giải, tất cả đều chất đống trên mặt đất, đem hết cả đất đai đều chiếm lấy, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy có bùn, nhưng cũng không thấy một ngọn cỏ nào. Một đường đều là nơi hoang vu, cây đại thụ cũng không có, cũng hoàn toàn không tìm được một chút đồ vật có tác dụng nào. Nơi này giống như một bãi rác của nân loại, mùi vị trong không khí thật vi diệu, cậu nghĩ nơi này hẳn là không có người có thể sinh tồn được. Nhưng là ngờ ngợ có thể thấy được bóng dáng một thành thị, tất cả những thứ này đều nói rõ nơi đây từng có người ở. Hiện tại hoàn cảnh quá kém, người ở đây đại khái là di tản toàn bộ rồi. Chỉ là cậu không nghĩ ra chính là, lượng rác thải lớn như vậy làm thế nào mà tạo thành, hơn nữa những thứ rác rưởi này tạo thành một lượng ô nhiễm vô cùng lớn. Cậu có chút hoài nghi, nơi này có thể hay không là một căn cứ hạt nhân bí mật nào đó, bởi vì hạt nhân bị tiết lộ, nên mới tạo thành như vậy.

Nghĩ đến nơi đây có thể tồn tại hạt nhân ô nhiễm, Viên Hạo bị dọa sợ, liên tiếp  mấy ngày ở trong không gian không dám đi ra. Nếu như không phải có cái không gian này, cậu chỉ sợ mình đã sớm chết đói hoặc chết khát. Mấy ngày sau, cậu lại không muốn cả đời đều ở trong không gian. Trong không gian chỉ có một mình cậu, sinh hoạt cũng quá cô quạnh. Đồng thời đồ dùng hằng ngày bên trong không gian không phải là dùng mãi không hết, thời gian lâu một chút ngay cả đồ ăn cũng là một vấn đề, nếu như mãi ở trong không gian, cũng chỉ là đang chờ chết. Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại cấp bách nhất chính là rời đi nơi này càng sớm càng tốt, chỉ dựa vào mỗi hai chân bước đi, coi như Viên Hạo là loại người trẻ tuổi lao động tay chân cũng cảm thấy mệt, vì vậy mà trời vừa tối cậu liền tiến vào trong không gian nghỉ ngơi. Bên trong có giường có chăn, sau khi cố gắng tắm xong, liền có thể ngủ một giấc ngon lành. Chính là ban ngày cậu cũng thường thường tiến vào trong không gian, có lúc là làm cơm ăn, có lúc là trồng rau. Nơi này cũng chỉ có một mình cậu, cũng không lo lắng có người nào đó phát hiện.

Một tháng trôi qua, trong không gian của cậu, cải thìa đều được hai mùa, ớt cũng bắt đầu biến đỏ, dưa chuột lớn lên cũng càng ngày càng tốt, một quả cũng nặng hơn một cân, vừa có thể làm hoa quả cũng có thể xào ăn. Gà con cũng bắt đầu chạy đầy sân, tổng cộng có mười lăm con gà, càng may mắn hơn, chính là ba con gà trống cùng mười hai con gà mái. Đàn gà nhỏ như vậy nhiều nhất một con gà trống là được rồi, cậu dự định chờ gà lớn rồi, trước hết ăn một con gà trống. Gà mái thì giữ lại đẻ trứng, trứng gà cũ đã sớm ăn hết.

Cậu hiên tại thực hối hận lúc trước không có bỏ vào một chút thịt cá khô, cậu muốn ăn thịt các loại chứ không phải chỉ ăn chay. Huống chi hiện tại cậu chỉ có một chai dầu vừng nhỏ, xào rau cũng không dám dùng nhiều, mỗi lần chỉ dám cho vài giọt, ăn món ăn hoàn toàn không có dầu mỡ, thân thể cũng không chịu được. Nhìn những con gà này, tưởng tượng đến cảnh ăn thịt gà, cậu đều hận không thể chảy nước miếng.

Kỳ thực hiện tại cậu lo lắng nhất chính là món chính, một bao gạo đã sớm ăn gần hết, sau khi ăn xong gạo, món ăn càng thêm không đủ no. Mấy ngày nay, cậu cũng không dám nấu gạo, món ăn đều là cải thìa. Dưa chuột cũng có thể coi là cơm mà ăn, một bữa ăn hai, ba quả, ngay cả như vậy thì gạo cũng chỉ còn không tới mười cân. Mấy củ khoai lang kia cũng bị cậu trồng xuống, chỉ có điều bây giờ mới nảy mầm, hiện tại không thể ăn. Chờ sau này khoai lang lớn, lương thực cũng có thể sung túc hơn một chút. Các loại món ăn còn lại đều không đủ no, nhưng khoai lang lại có thể no bụng.

Nhìn thóc cùng tiểu mạch kia, cậu thật sự muốn trồng xuống, chỉ là coi như là trồng được đi, không có máy móc cũng không thể làm ra được gạo cùng bột mì, vẫn là không thể ăn. Vì tiết kiệm lương thực, cậu mỗi ngày chỉ ăn một bữa cháo trộn với rau cải, trong tay cũng cầm mấy quả dưa chuột, đói thì ăn một chút. Hiện tại hi vọng nhanh chóng tìm được nơi có người ở, mua chút lương thực, bổ sung một thoáng. Hoặc là nhờ xe chở lại Đông Quản a.

Tuy rằng sinh hoạt ở đây hơn một tháng, Viên Hạo còn ảo tưởng có thể trở lại chỗ làm việc của mình. Tuy rằng có không gian này, sinh tồn tạm thời không thành vẫn đề, cậu thực sự không thể yêu thích nơi này được. Bầu trời luôn mờ mịt, như là không có rửa sạch sẽ. Trong không khí đều là một mùi không dễ ngửi, trời nắng thì còn đỡ một chút, nhưng trời mưa thì thật làm cậu tức giận, những giọt nước mưa kia hiển nhiên không sạch sẽ, lần đầu tiên cậu cũng không chú ý, toàn thân lại ngứa ngáy vô cùng, may mắn là cậu lập tức tiến vào không gian dùng nước suối mãnh liệt tắm rửa, mấy chấm đỏ trên người mới chậm rãi biến mất.