Vô Tình Lướt Qua (Tiểu Nha Đầu... Thầy Yêu Em)

Chương 30: Anh còn yêu em không?




Tôi ngồi đó, lặng im. Không phải không muốn nói mà là không thể nói gì.

" Từ ngày con đi, khi nào rảnh rỗi nó lại qua nhà ăn cơm với chúng ta. "

" Nó nói rằng đừng nói với con những chuyện đã xảy ra, cứ để con hận nó như vậy. Nó không muốn con đánh mất đi hạnh phúc mới mà con vừa có. "

Cả người tôi run rẩy, thì ra tôi đã trách nhầm người, thì ra...

" Nó yêu con, thật sự rất yêu con... "

Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên hai gò, mặn đắng. Hắn có cảm giác giống tôi không? Mỗi đêm có trần trọc, mỗi đêm có thương nhớ một hình bóng?

Cảm giác chia xót từ đáy lòng vọng lại, thì ra hắn vẫn luôn chờ đợi.

Đầu óc tôi mơ hồ như muốn nổ tung, mọi chuyện diễn ra trong bốn năm, hận hắn trong bốn năm cuối cùng chỉ cần dùng bốn phút để hoá giải.

Yêu và hận, càng hận càng yêu.

Liệu hắn yêu tôi đến nhường nào? Đến bây giờ tôi mới hiểu được. Càng hiểu lý do hắn uống rượu? Tiểu Vũ... anh buồn đến vậy sao?

Phải rồi, sao mà không buồn cho được khi thấy người phụ nữ mà mình yêu thương, đợi chờ bao lâu nay trở thành người phụ nữ của người khác. Tôi làm vậy trước mặt hắn có phải rất quá đáng không. Vậy còn Kha Lam và hắn?

" Mẹ... muộn rồi, mẹ đi ngủ đi. "

Chắc bà cũng biết tôi muốn ở một mình, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Tôi nhìn sấp tài liệu ở bệnh viện, trong đó có danh thiếp của hắn. Tôi lúc tìm, cuối cùng cũng thấy, tay run rẩy ấn từng số.

Tôi áp điện thoại lên tai, giọt nước mắt giống như những viên pha lê lặng lẽ rơi...

" A lô." Thấy đầu dây bên kia trả lời điện thoại, cổ họng tôi cứng đờ không thốt lên lời.

" Cho hỏi là ai vậy? " Đầu dây bên kia tiếp tục truyền tới giọng nói ấm nóng của hắn.

Đến khi hắn định ngắt máy tôi mới vội vàng lên tiếng:

" Là em, Như Linh. "

Hắn im lặng hồi lâu, tôi nghe thấy tiếng gió xen lẫn tiếng thờ đều đều của hắn. Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng:

" Có chuyện gì. " Có lẽ hắn cũng hơi ngạc nhiên khi thấy tôi chủ động liên lạc.

Cổ họng tôi như bị ai bóp nghẹt, nước mắt chảy từ đâu lại tuôn ra, tôi cố nói với giọng nấc nghẹn.

" Anh... còn yêu em không? "

Hắn không trả lời tôi tiếp tục nói:

" Những gì anh dấu em đã biết hết. "

" Em... "

Hắn cắt ngang lời tôi, giọng nói có chút khàn khàn.

" Như Linh, anh xin lỗi. "

Có chút hoảng hốt, chẳng lẽ anh yêu Kha Lam rồi sao?

" Xin lỗi vì ngày tháng qua đã lừa dối em, xin lỗi vì đã để em phải chịu khổ, xin lỗi vì đã làm em khóc... "

Tôi đợi những câu này đã rất lâu rồi, nhưng mà lần này không phải lỗi của hắn.

" Tại sao anh không cho em biết tất cả sớm hơn. Giấu làm gì chứ, anh yêu Kha Lam?... "

Hắn bình thản trả lời:

" Nếu anh yêu cô ấy em sẽ thế nào? "

Tôi nghẹn lời cả thân thể bất giác run rẩy, nếu hắn yêu Kha Lam là thật lòng thì tôi cũng chẳng làm gì được ngoài việc đứng đó nhìn hắn hạnh phúc. Thấy tôi im lặng không trả lời hắn đáp.

" Cô ấy là công chúa em là nha đầu...nhưng anh yêu em "

Cái ngày đầu hắn nói ra câu này, lúc đó trái tim non nớt rung động mạnh mẽ, cảm giác ấm áp len vào trái tim. Giờ hắn nói lại câu này cảm xúc lại không diễn tả thành lời tim đập lỡ một nhịp. Nếu bây giờ hắn ở đây tôi thật sự muốn ôm hắn vào lòng, tôi nhớ hắn.

" Bây giờ anh đang ở đâu? "

" Trên đường về, vừa tấp vào lề nói chuyện với em. "

Hắn vừa dứt lời tôi nghe thấy tiếng va chạm mạnh kèm theo đó là điện thoại mất liên lạc. Tôi ấn đi ấn lại dãy số cả chục lần đợi chờ những tiếng tút dài qua đi, vẫn không ai trả lời điện thoại. Nếu bây giờ hắn có xảy ra chuyện gì...Tim tôi nhảy loạn xạ trong lồng ngực như muốn bắn ra ngoài, bỗng có tiếng chuông điện thoại.

" A lô, chủ xe này bị tai nạn, tôi sẽ đưa anh ấy tới bệnh viện B cô tới đó ngay. "

Tôi run rẩy nhanh chóng chỉnh lại quần áo, chạy ra ngoài đón nhanh một chiếc taxi đến bệnh viện B.

Không nằm ngoài dự đoán của tôi, hắn sảy ra chuyện thật rồi. Phải làm sao bây giờ?

Tới nơi, tôi chạy thẳng tới khoa cấp cứu, thấy ở hàng ghế có bác Thượng đã ngồi sẵn. Bác trai đang vỗ vai giúp bác gái trấn tĩnh lại.

Tôi chạy thẳng qua đó, hỏi:

" Hai bác anh ấy sao rồi? "

Bác gái thấy vậy liền nắm lấy tay tôi không nói thành lời, bác trai nhìn tôi lắc đầu. Tôi biết câu hỏi đó hoàn toàn vô nghĩa trong hoàn cảnh này, điều có thể làm lúc này là chờ đợi. Ngồi đó tôi càng sợ hãi hơn, chỉ vì nói chuyện với tôi hắn mới bị vậy tất cả là tại tôi.

" Tất cả là tại cháu, nếu cháu không gọi điện thoại cho anh ấy thì có lẽ bây giờ anh ấy đã về nhà an toàn. "

"Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi. "

Tôi nói trong tiếng nấc nghẹn bà Thượng ôm tôi vào lòng nói nhỏ:

" Kiên cường lên, không phải lỗi của cháu đâu. Việc chúng ta cần làm bây giờ là chờ đợi, hãy tiếp thêm sức mạnh cho nó... "