" Anh em! ".
Tôi quay lại khoác tay hắn " chính xác là anh trai tớ! ".
Hắn: * cười *
Từ đầu đến cuối hắn vẫn mỉm cười. Đúng rồi bây giờ ngoài cười ra còn có thể làm gì!
Há hốc! Há hốc miệng là gì tôi từ nhỏ chưa được nhìn thấy lần nào bây giờ thì nhìn thấy rồi . Tôi thầm tự khâm phục bản thân.
Nhưng... nhưng bên cạnh những con mắt trầm trồ, ngạc nhiên. Quanh quẩn đâu đó vẫn có hai cặp mắt tối lại chẳng phải đó là Hạ Chi và Phương Phương?.
Ừ thì đúng rồi, ở đây chỉ có chúng nó biết tôi không có anh trai.
" Đừng bao giờ nghi ngờ tớ nữa nhé! ".
Nói rồi tôi bước xuyên qua khỏi đám đông kéo Hạ Chi và Phương Phương đi.
Đám đông cũng từ từ di tản hắn rồi cũng đi.
" Sao? ".
" Cậu và thầy Tống không lẽ có quan hệ mờ ám ". Hạ Chi nên tiếng tiếp sau lời nói của Phương Phương.
Từng chiếc lá cứ nhẹ rơi. Ánh nắng chiếu xuyên suốt qua những tán lá.
" Thật ra... tớ cũng không muốn dấu các cậu nữa. "
Hạ Chi cười gian " hóa ra là có quan hệ thật ".
Phương Phương tiếp ngay " giỏi thế! Yêu được cả thầy, đã thế lại cực soái!."
" Cũng không hẳn giống như các cậu nghĩ!".
Phương Phương bày ra vẻ mặt không tin tưởng " Hôn chưa cục cưng? ".
Tôi gật đầu " rồi ".
Vẻ mặt Hạ Chi như sắp bóp chết tôi " không giống với chúng tớ nghĩ? Còn hơn như thế nữa phải không?".
Mặt Phương Phương méo mó " Đừng nói với tớ hai người sống cùng nhà! ".
" Có gì đâu! Sống cùng nhà ngủ cùng giường! ".
Vừa dứt câu Phương Phương lao ra bóp cổ tôi không thương tiếc, đã không cản Hạ Chi còn " bóp chết nó đi, bóp đi. "
OMG!
Tôi thở dốc, nước mắt nước mũi dàn dụa.
" Không hẳn như các cậu nghĩ... đừng hiểu lầm ".
" Còn già mồm hử? ". Cậu nói ác độc phát ra từ miệng Phương Phương.
" Cho cậu 3 phút để giải thích! ".
Tôi kể cho chúng những gì chắc độc giả cũng biết! Từ chuyện bạn thân từ nhỏ đến cái lần đầu tôi hôn hắn trên sân thượng rồi cả vị hôn phu, sống cùng nhà, bài khiển tra không thể thiếu là cả chuyện tối qua.
Mặt chúng chuyển từ ngơ ngác sang ngạc nhiên từ ngạc nhiên đến ngọt ngào lúc thì khuôn mặt tối sầm.
" Cậu... cậu cảm thấy thế nào! " Hạ Chi nhẹ giọng.
" Thế nào là thế nào? ".
Phương Phương cắt lời ngay:
" Cảm thấy vị hôn phu của cậu thế nào?!. " giọng có hơi gắt xem ra còn phấn khích hơn cả tôi.
" Bình thường! ".
" Với một người như thầy? Ôn nhu? Hiền dịu? Cậu thực sự không có chút dung động sau hai lần hôn một soái ca như thế!? ".
" Đã thế còn là bạn thân hồi nhỏ? "Phương Phương tiếp lời ngay.
"... Thật ra tớ cũng chẳng biết cảm giác của tớ đối với Thiên Vũ là gì nữa!? ".
" Thiên Vũ??? ". Hạ Chi nói
" Chẳng Lẽ là tên lúc nhỏ của thầy Thượng? ".
" Ừ! " tôi gật đầu.
" Phải rồi, hai người rất thân. "
" Lúc hắn đi cậu đau đớn! Lúc hắn về, cậu cảm thấy thế nào!? "Hạ Chi hỏi.
" Vui, háo hức."
" Nếu một ngày thầy Thượng biến mất hoàn toàn trong cuộc đời cậu, cậu sẽ cảm thấy thế nào? ".
" Hắn vẫn còn rất khỏe mạnh, chưa chết được đâu !"
" Cậu...! " Phương Phương lớn tiếng.
" Hầy, hầy " tôi thở dài cua cua tay ra hiệu cho nó bớt giận.
" Thật ra tớ cũng không biết nữa, nếu một ngày Thượng Quân Ngôn biến mất hoàn toàn, nếu một ngày tớ không còn được gặp hắn nữa! Liệu tớ có đi tìm hắn không? Chính tớ cũng không biết trong tớ đang nghĩ gì! ".
Năm giây im lặng.
" Đã bao giờ các cậu cảm nhận được hương vị ngọt ngọt của socola trên cơ thể của một ai đó, đã bao giờ các cậu cảm thấy một ai đó ấm áp như ánh mặt trời ...! ".
********
Thiên Vũ bị bệnh? Thượng Quân Ngôn bị bệnh? Ừ, hình như hắn bị bệnh thật có vẻ dạo nào áp lực nhiều, vừa phải chấm bài dạy học ở trường rồi còn đến bệnh viện nữa.
Tôi vừa mở cửa bước vào phòng đã thấy hắn nằm gục trên bàn mặt hắn đang đỏ lên.
Tôi vội chạy lại gần hắn hỏi:
" Thầy! Thầy sao thế? ".
Giọng hắn nghe mệt mỏi " Vẫn ổn. "
Tôi lấy tay sờ lên trán hắn ' sao lại nóng thế này, sốt cao quá, bảo sao hôm nay lái xe nhà họ Thượng lại đến đón tôi '.
" Thầy sốt cao quá! Làm sao đây? " tôi hoảng loạn.
Vừa nói tôi vừa lay hắn, để tay hắn nên cổ tôi cho hắn nằm xuống giường.
" Em đi gọi bác sĩ! ".
Tôi quay người tìm điện thoại thì bàn tay hắn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi.
" Không cần, để tôi chỉ em được rồi! Đừng quên tôi cũng là bác sĩ! ".
" Như vậy sao... "
" Được! " giọng nói yếu ớt của hắn vẫn khẳng định.
" Xuống nhà lấy hộp y tế nên đây! ".
" Dạ. "
Vừa nói dứt câu tôi đã chạy ra mở cửa phòng xuống tủ thuốc lấy hộp ý tế lại. Tôi cũng có ước mơ trở thành bác sỹ, cái ước mơ ấp ủ bấy lâu nay . Nhưng thực sự trong hoàn cảnh này, tôi run rẩy, sợ hãi lấn áp cái đầu! Chẳng phải tôi đang lo cho hắn, tôi đang cảm thấy đau lòng khi hắn bệnh, đây là cái cảm giác gì? Muốn khóc quá!.
Tôi cầm hộp y tế chạy rất nhanh, mở cửa phòng bắt gặp hình ảnh hắn với hơi thở mệt mỏi, vài cúc áo đầu đã được gỡ xuống!.