Vô Tính - Giới Tính Thứ Tư

Chương 7: Sự đố kị làm tổn thương người khác và chính bản thân mình




Khánh ngồi trong quán rượu đợi một người bạn, giữa ánh đèn xanh đỏ và tiếng nhạc xập xình sôi động, hắn khẽ nháy mắt đáp trả lại những cú đá lông nheo của một người đẹp, nhưng rồi cũng khôn khéo chối từ lời mời đi chơi qua đêm vì nghĩ tới hắn mới cưới vợ, không muốn phát sinh rắc rối trong thời điểm này và cô gái đó cũng không đẹp bằng vợ của hắn. Trong đầu hắn chợt nhớ đến khoảng thời gian bốn tháng qua, hắn mỉm cười hài lòng, cuộc sống chung của hắn và Gió cũng gọi là hoà hợp, hai vợ chồng có vài lần tranh cãi, Gió luôn nhường nhịn nên mọi chuyện cũng êm đềm. Về chuyện chăn gối với Gió khiến hắn cảm thấy hài lòng, chỉ có điều hắn cũng khá tò mò về thói quen tắm sau mỗi lần ân ái của cô, bất kể lúc đó là thời gian nào, kể cả giữa đêm cô cũng phải tắm rồi mới đi ngủ. Khánh cho là Gió thích sạch sẽ quá mức, thấy cũng không phải chuyện lớn gì nên cũng để mặc cô.

Cắt ngang dòng suy nghĩ của Khánh là một giọng nữ đang cố gắng nói to để lấn át tiếng nhạc:

- Nhìn anh trông hơi quen quen, anh có phải là chồng của Gió không?

Tuy hơi nghi vấn, nhưng đoán là bạn của Gió nên Khánh khẽ gật đầu xác nhận. Trước mặt hắn bây giờ chính là Thu Thuỳ và Minh Hà, đã lâu không xuất hiện. Minh Hà nhận ra Khánh qua những tấm hình cưới được gắn trên trang cá nhân của một vài người bạn, dĩ nhiên là đám cưới Gió không mời hai người này rồi.

- Hai người là người quen của Gió?

- Là bạn thời đại học – Hà trả lời.

- Đã từng là bạn thôi – Thu Thuỳ đính chính với giọng mỉa mai đầy hơi rượu.

Minh Hà khẽ đưa mắt cảnh cáo, như muốn truyền tải ý không cho Thu Thuỳ nói tiếp. Nhận ra thái độ kỳ quặc của hai người, Khánh cũng im lặng chờ người đối diện lên tiếng trước. Minh Hà khẽ gật đầu như muốn rời đi, đưa tay kéo Thu Thuỳ ra chỗ khác thì cô ta giựt tay ra khỏi tay Minh Hà, mắt lườm Minh Hà xong thì mặt quay sang câng câng, nụ cười đầy châm chọc dành cho Khánh:

- Anh cũng thật vĩ đại khi dám lấy cô ta, vì anh giống cô ta hay là bị cô ta gạt?! Hứ, đàn ông các người ai cũng giống nhau, thấy gái đẹp là mù quáng rồi, nào ngờ chỉ là thứ dị tật cả thể xác lẫn tâm hồn. Một đứa vô tính không có tình yêu đó chỉ chuyên đi lừa gạt con tim của những thằng đần như anh – Thuỳ chỉ vào mặt Khánh – Và như anh – Sau đó quay sang chĩa ngón tay vào mặt Hà – Giờ thì đẹp mặt rồi, cũng chỉ là trò chơi tiêu khiển của cô ta mà thôi, vui chứ?

Minh Hà quát lớn:

- Im ngay.

Rồi thô bạo kéo lê Thu Thuỳ đang lên cơn điên đi ra khỏi quán rượu, bỏ lại Khánh một mình thâm trầm ngồi đó với ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh nhìn vào.

Ra tới ngoài đường, Thuỳ đấm đá dữ dội thoát ra khỏi vòng tay của Minh Hà:

- Anh bảo vệ nó, anh vẫn còn yêu nó chứ gì? Ban đầu anh chịu quen tôi cũng là vì để tôi không nói bí mật của nó ra ngoài. Tôi luôn cho rằng chỉ cần tôi đối xử với anh thật lòng, yêu anh thật nhiều thì có ngày anh sẽ yêu tôi. Tôi đâu phải con khùng mà không biết anh vẫn luôn nghĩ về nó. Khi thấy hình đám cưới của nó với người khác, anh đau lòng biết mấy phải không, anh ước gì chú rể là anh phải không. Còn tôi, tôi là gì của anh?

- Mình chia tay nhau đi. Tôi mệt mỏi lắm rồi.

Nghe Minh Hà nói thế, Thu Thuỳ vội sợ hãi, cô cầu xin:

- Không, anh đừng bỏ em, em xin anh đừng bỏ rơi em, em sai rồi, em không nên nói ra những lời đó.

- …

Sự im lặng thay cho trả lời của Hà càng làm cô ta phát điên lên được. Mặt mũi đầy nước mắt, mồ hôi, đầu tóc thì bù xù càng làm cho dáng vẻ của Thuỳ thêm dữ dằn, gây mất cảm tình với những ai nhìn vào.

- Tại sao? Tại sao luôn là nó? Tôi thua nó cái gì mà ai cũng yêu mến nó mà không phải là tôi. Từ hồi còn đi học, ai cũng coi nó như là trung tâm của vũ trụ, hai đứa kia (Ý nói Văn Nguyễn và Ngọc Lan) lúc nào cũng tâng bốc nó như là nữ hoàng, lúc nào nó có tranh cãi với tôi thì ai cũng bênh vực nó hết, nó luôn đúng, còn tôi luôn là kẻ sai sao? Trong mắt các người tôi là gì? Là vai phụ tầm thường làm nền cho nó, để rồi ai cũng yêu mến vai chính và quên đi sự tồn tại mờ nhạt của tôi? Người như nó mà dám kết hôn trước tôi, trong khi đó anh luôn trốn tránh mỗi lần tôi đề cập tới việc hôn nhân. Anh không thể yêu em được sao? Không thể sao? Tại sao? AAAA ... Con bệnh hoạn đó có điểm gì hơn tôi kia chứ?

- Hôm nay nói ở đây cho hết luôn đi. Hồi còn đi học tôi thật sự thích Gió. Khi đó tôi quá bối rối nên quay lưng lại với cô ấy, không phải do cô lôi kéo tôi mà vì lúc đó tôi quá hèn nhát, đó cũng chính là thời gian tôi thấy ghét bản thân mình nhất. Qua thời gian tôi cũng không còn tình cảm gì với Gió, tôi coi Gió như một người bạn mà tôi luôn áy náy vì cách cư xử trong quá khứ. Tôi cũng cố gắng để yêu cô lắm nhưng tôi không thể vì cô làm cho tôi cảm thấy sợ. Cô bị ám ảnh bởi Gió trong chính trí tưởng tượng của cô. Cô có chắc là yêu tôi thật lòng không? Hay chỉ là để thoả mãn hư vinh của chính mình, để cô cảm thấy mình là người có giá, cô hơn Gió và để trả thù cô ấy vì cái cảm giác tự ti ám thị của cô mỗi lần đứng bên cạnh cô ấy? Người bị bệnh ở đây mới chính là cô chứ không phải là ai khác cả.

Minh Hà bỏ lại Thu Thuỳ đang đờ đẫn ở phía sau lưng, anh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh quay lại trong quán để nói với Khánh đừng để ý những lời Thu Thuỳ vừa nói, nhưng đã không thấy Khánh ở đâu nữa rồi. Khẽ rút điện thoại ra gọi cho Gió, cô vẫn dùng số điện thoại cũ, Minh Hà cần phải nói với Gió chuyện vừa xảy ra, anh xin lỗi quãng thời gian trước đây đã không đúng với cô, anh dặn cô nếu Khánh hỏi thì cứ chối, nói với Khánh là Thu Thuỳ say rượu nên nói lung tung.

Đến giữa đêm Khánh mới về tới nhà trong tình trạng say rượu, Gió lấy ly nước mát từ trong tủ lạnh ra đưa cho Khánh thì Khánh không nhận lấy, hắn hất đổ ly nước, chiếc ly rơi xuống nền vỡ tung toé thành nhiều mảnh. Hắn nắm lấy tay cô, gằn giọng hỏi:

- Bạn cô nói cô là vô tính, có đúng không?

- Đúng vậy – Gió gật đầu xác nhận.

Hắn xiết mạnh bàn tay chặt hơn, không nói lời nào, tát một cái “chát” vào mặt cô rồi lôi xềnh xệch cô lên giường, nằm đè lên người cô mặc cho cô chống cự, cào cắn, hắn vẫn không dừng lại.

Sáng ngày hôm sau, hắn rời nhà thật sớm, đến tối mịt mới về. Thức ăn Gió làm cơm tối hắn không thèm để ý, từ phòng tắm bước ra liền bước vào phòng làm việc đóng chặt cửa rồi ngủ luôn ở đó. Tình trạng như thế kéo dài đến một tuần, một hôm bỗng dưng Khánh bỏ lại một câu nói trước khi đi làm:

- Thằng này không phải là đứa dễ bị chơi đùa đâu, nhớ đấy.

- Em chưa bao giờ có ý chơi đùa với ai cả. Từ lúc lấy anh, em đã rất nghiêm túc trong cuộc hôn nhân này, anh ...

Hắn cố tình không nghe cô nói, bỏ đi vội vã, hằn học.

Cô biết cái “gia đình” cô cố gắng xây dựng đã xuất hiện tiếng động của sự đổ vỡ.