Mỗi người cũng đã đến chỗ làm riêng của mình.
Bạch Vân cùng Tĩnh Di vào chỗ làm của mình, sau khi nghe Bạch Vân kể xong câu chuyện của mình trên đường đi cô không ngừng chọc ghẹo Bạch Vân, nói ra những câu nói khiến người khác phải đỏ ửng hết cả mặt.
Đến khi vào trong tận chỗ làm Tĩnh Di vẫn không có ý định thôi chọc Bạch Vân, mà càng nói những câu đá xoáy vào tận lòng cô khiến cô cảm thấy ngộp thở.
Bạch Vân vừa bước vào thì Hảo An từ đâu bước tới, cầm trên tay một ly nước đưa trước mặt cô, tươi cười nói:
"Đặc biệt mua riêng cho em đấy"
Mọi thứ diễn ra một cách rất nhanh mà không dự báo trước khiến tim cô như bị bóp chặt, nghẹt thở không thể nói nên lời.
Nên cô đưa tay nhận và mỉm cười gật đầu cảm ơn, đương nhiên Tĩnh Di sẽ thấy vì từ lúc vừa bước vào cô đã âm thầm quan sát hai người.
Cô không thôi cái trò chọc ghẹo Bạch Vân mà liên tục đá mắt sang ly nước rồi lại sang bên An An khiến Bạch Vân ngượng chín cả mặt.
Trong lúc đang rảnh tay Tĩnh Di không còn chuyện gì làm bèn nảy ra một lý tưởng, liền vui vẻ rồi vọng lên nói:
"An An à, em có chuyện muốn hỏi chị"
Cô vừa nói xong thì liếc trộm qua Bạch Vân, thấy sắc mặt cô có vẻ lo lắng, sợ hãi Tĩnh Di sẽ phanh khui bí mật của mình trước mọi người ở đây nên cô khẽ xua tay lắc đầu, mặt mày đều nhăn cả lên hết.
Tĩnh Di thấy vậy liền khoái chí
"Em cứ hỏi đi"- An An vừa lau tay dính đầy bột bánh của mình sau đó đứng yên chờ Tĩnh Di hỏi
"Chị có người yêu chưa?"
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy liền nhộn nhịp hết cả lên, bỏ dỡ công việc mình đang làm mà tụm lại bàn tán
"Đúng đấy, em cũng muốn hỏi chị việc đó"- một người đồng nghiệp nói
An An bối rối, gãi đầu:"Chị vẫn chưa có người yêu"
"Xinh đẹp, hiền lành lại tốt bụng như chị thì làm sao mà không có được chứ?"
An An:"Chị vẫn chưa tìm được ai thích hợp"
Tĩnh Di mỉm cười:"Mẫu người của chị là như thế nào?"
"Chị à? Đơn giản thôi, chỉ cần hiểu chuyện, thông minh và hoạt bát một chút và người đó yêu thương chị thật lòng"
"Ồ"- mọi người cùng đồng thanh reo lên
"Thế thì cũng dễ tìm thôi ạ"
An An cười phì:"Cũng không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, duyên cứ tự đến thôi"
"Thôi nào mọi người đừng bàn tán nữa, làm việc tiếp đi thôi"- An An vỗ tay ra hiệu
Tĩnh Di liếc nhìn Bạch Vân cười, nhưng Bạch Vân lại trợn tròn mắt lên làm bàn tay cưa ngang cổ ra hiệu có thể giết cô.
Tĩnh Di vẫn không chịu buông tha, tiếp tục chọc ghẹo bằng cách liếc mắt mình sang An An rồi ra hiệu đủ thứ, sợ bà chủ ra sẽ nhìn thấy nên cô tạm gác lại chuyện chọc ghẹo Bạch Vân mà làm tiếp công việc của mình
....
"Ông ơi, hôm nay cháu có thể về sớm một chút được không ạ?"
Ông cụ đang quét dọn nghe vậy thì đi lại gần, hỏi cô:"Cháu bận chuyện gì ạ"
Cô khẽ gật đầu:"Vâng ạ, vì tối nay cháu còn phải đi làm thêm, chắc phải về nghỉ ngơi một chút để có sức làm việc"
Ông cụ mỉm cười:"Được rồi, cháu cứ về nhà nghỉ ngơi đi.
Lương ngày mai ông sẽ đưa cho cháu"
Lạc Uyển mặc áo khoác, và xách túi lên quay sang ông cụ gật đầu chào tạm biệt.
Khi trên đường về nhà, cô có ghé sang một siêu thị nhỏ ở gần đó, để mua những món đồ cần thiết.
Vào trong này, thấy có rất nhiều thứ mà ở gần cửa hàng tiện lợi của cô không có nên cô tranh thủ mua chúng, ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt mới lạ cô nhìn chúng liền nghĩ tới Tĩnh Di.
Tĩnh Di cứ y như là một đứa trẻ mới lớn, rất thích ăn quà vặt.
Cứ thế mà cô thấy loại nào mới lạ, cô sẽ liền mua cho Tĩnh Di ăn.
Vừa đi lựa đồ thì có một người đụng trúng cô, liền nhặt đồ lên rồi xin lỗi.
Khi ngước mặt lên, người đó liền vui vẻ kêu lên:
"Có phải Lạc Uyển không?"
Trước mặt cô là một cô gái, xem chừng cũng trạc tuổi cô.
Mặt mũi sáng lạng, nhìn cô nở một nụ cười rất tươi
"Tôi đúng là Lạc Uyển, nhưng cậu là ai vậy?"- Lạc Uyển nhìn người trước mặt với ánh mắt bỡ ngỡ
"Là tớ đây"