Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 75: Chương 75






"Hôm nay em đi làm có mệt không?"
Tĩnh Di vừa ra thấy Lạc Uyển bất ngờ, chạy lại gần hỏi:"Sao hôm nay chị lại đến đây?"
Cô cười nói:"Chị đi làm sẵn tiện ghé đến đây đi về cùng em luôn?"
Tĩnh Di không hiểu vì chưa biết chuyện gì, ngơ ngác hỏi:"Nhưng quán Bar nào mở cửa giờ này để chị đi làm cơ chứ"
Lạc Uyển nghe vậy xong phì cười, lấy tay mình gõ nhẹ đầu Tĩnh Di:"Em ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ đấy"
"Em không hiểu thật đấy"- cô vừa bĩu môi vừa lấy tay xoa xoa chỗ Lạc Uyển đã gõ đầu mình
"À nhưng hôm nay em muốn ăn ở nhà hay đi quán?"
Tĩnh Di không chần chừ mà đáp nhanh lẹ:"Em muốn ăn ở nhà"
"Được thôi"
Cả hai cùng đi về nhà.

Thật ra trong đầu Tĩnh Di có rất nhiều câu hỏi, nhưng Lạc Uyển lại chẳng chịu nói nghiêm túc một lời.
"Sáng thì làm gì chị ấy đi làm chứ"- cô nghĩ thầm
.....
Tĩnh Di vừa ăn xong buổi trưa cùng Lạc Uyển, thấy Tĩnh Di nằm mệt mỏi Lạc Uyển liền hỏi:
"Sao chị thấy em mệt mỏi quá vậy?"
Tĩnh Di vừa lấy tay đấm bóp bên vai vừa nói:"Hôm nay đơn bánh rất nhiều, nên em phải ra sức làm hết thảy.


Chả được nghỉ ngơi một tí nào cả"
"Vậy em nghỉ ngơi đi một chút còn đi làm nữa chứ"
"Chị xoa bóp vai hộ em với nhé, tay em mỏi nhừ rồi"
Tĩnh Di vừa nói xong nằm úp xuống dưới ghế.

Còn Lạc Uyển thì không chần chừ mà đến gần xoa bóp cho Tĩnh Di, cô vừa xoa vừa nói:
"Thế nào đỡ hơn chưa?"
Tĩnh Di nhắm mắt lại hưởng thụ rồi gật gật:"Rất thoải mái đấy cứ như vậy thì chị sẽ phải xoa bóp thường xuyên cho em thôi"
Lạc Uyển cười cười:"Được, chỉ cần là em muốn"
"Nhưng mà này"- Tĩnh Di bật dậy xoay người nhìn về hướng Lạc Uyển nói
"Chuyện sáng giờ chị đi làm là thế nào? Em vẫn không hiểu"
Lạc Uyển thấy vậy giật mình, nên chần chừ một lúc mới trả lời:"Hôm qua chị mới xin làm việc ở tiệm sách, nên sáng nay là buổi đầu tiên chị đến làm"
Tĩnh Di bĩu môi ra vẻ giận dỗi:"Sao đến bây giờ chị mới nói cho em biết"
Lạc Uyển vỗ vỗ lên đùi Tĩnh Di nói:"Hôm nay chị mới có thời gian để nói cho em"
"Thế thì em tạm tin chị vậy"
Nói rồi cô nằm xuống, nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.


Lạc Uyển thì vẫn ngây người nhìn cô, không hiểu chuyện gì.
....
Hôm nay vì do Tĩnh Di làm việc quá sức nên dù cho báo thức có reo đến mấy cô vẫn không dậy, Lạc Uyển vừa sửa soạn xong thì đi xuống thấy vậy nên gọi cô dậy.
Tĩnh Di ban đầu vẫn không chịu dậy, liên tục cựa quậy trên chiếc sofa nhưng sau khi nghe Lạc Uyển nói rằng cô đã ngủ trễ hơn 2 tiếng, cô mới giật mình tỉnh dậy.
Xem đồng hồ và biết rằng mình đã bị Lạc Uyển lừa một phen, cô giận dỗi nói:"Chị cứ chọc em thôi"
Lạc Uyển lại gần cô xoa đầu cười nói:"Chị không nói như thế làm sao mà em chịu dậy được chứ? Thôi mau sửa soạn rồi đi làm"
Bây giờ cô mới thật sự để ý đến Lạc Uyển, thấy trưa hôm nay Lạc Uyển ăn mặc tươm tất có vẻ như là sẽ rời khỏi nhà nên cô liền hỏi:"Bây giờ chị định đi đâu thế?"
"Chị lại chuẩn bị đi làm"
Tĩnh Di kéo Lạc Uyển ngồi xuống sofa, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói:"Vậy làm sao tối hôm nay chị có sức để đi làm được, sẽ mất rất nhiều sức đấy"
"Em yên tâm đi, chị sẽ không sao đâu mà.

Thôi mau lên gần trễ giờ rồi đấy"
Lạc Uyển đẩy đẩy lưng Tĩnh Di về phía cầu thang.

Cô cũng nghe lời mà đi lên sửa soạn, xong xuôi cả hai cùng rời khỏi nhà...
Vì là hai nơi khác nhau lên phải rẽ ở hai chỗ khác nhau.

Lạc Uyển định đưa Tĩnh Di đến tận chỗ làm xong mới đi về chỗ làm của minh nhưng Tĩnh Di từ chối vì bây giờ trời rất nắng, đi như vậy sẽ mất rất nhiều sức của Lạc Uyển.

Cả hai chào tạm biệt nhau rồi đi đến chỗ làm của mình.