Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 64: Chương 64






Lạc Uyển nhanh chóng giúp Tĩnh Di đẩy những thùng đồ vào sát vách tường.

Thấy căn phòng còn rất trống và thiếu nội thất rất nhiều, Lạc Uyển bảo Tĩnh Di:
"Này hay chị mua cho em vài thứ cần thiết có được không? Nào là giường này, tủ quần áo này, đèn ngủ nữa còn nhiều thứ em thiếu lắm đấy"
Tĩnh Di thở dài đáp:"Nhưng lương tháng này của em không đủ để mua hết những thứ đấy"
Lạc Uyển bỗng đi một mạch vào phòng mình, lấy ra một con heo đất đã bám đầy bụi.

Tĩnh Di trơ mắt nhìn Lạc Uyển khó hiểu
"Chị sẽ đập con heo này để mua đồ cho em nhé"
Tĩnh Di nghe vậy liền ra sức từ chối, xua tay liên tục:"Chắc là con heo này chị đã có dự định nên mới để, đừng làm thế"
"Lúc trước chị dự định sẽ làm phòng này thành phòng sách, nhưng chưa có thời gian thôi.


Số tiền này vậy thì mua cho em vậy, em đừng cảm thấy ngại, khi nào có trả dần cho chị cũng được"
Tĩnh Di nghe vậy liền gật đầu đồng ý, Lạc Uyển hăng hái kéo Tĩnh Di xuống phía dưới cùng con heo trên tay.

Lạc Uyển đặt con heo xuống dưới đất, bảo Lạc Uyển ngồi xuống chờ rồi vào kho lục lọi gì đó.

Sau vài phút ầm ĩ cuối cùng Lạc Uyển cũng trở ra, với hai tay và mái tóc đầy bụi cầm 1 cây búa trên tay
Cô giúp Lạc Uyển phủi hết bụi trên người rồi Lạc Uyển nhìn cô vui vẻ nói:
"Chị chỉ mong chờ giây phút này thôi, cùng đếm với chị đi"
"1,2,3"- cả hai cùng đồng thanh hô, Lạc Uyển nện 1 nhát búa xuống con heo, vỡ ra
Cô cùng Tĩnh Di đếm tiền, chừng 10p cả hai cộng tiền lại thì cũng được khá nhiều.

Dư sức mua cho Tĩnh Di những đồ dùng cần thiết, Lạc Uyển nói thêm:
"Em yên tâm, trong thẻ ngân hàng của chị còn một khoản tiền tiết kiệm nữa, nếu số tiền này không đủ có thể lấy thêm"
Tĩnh Di mỉm cười:"Em cảm ơn chị rất nhiều, nhưng chị không cần vì em mà làm thế đâu"
"Chị đã nói rồi em không cần phải cảm thấy áy náy, có thể trả chị sau mà, không thì có nhiều khoản cần phải chi lắm đấy"
Loay hoay nãy giờ cũng đã được 10h trưa, Lạc Uyển quay sang nói với Tĩnh Di:"Để chị thu dọn đống này, rồi xuống bếp nấu ăn cho em nhé.

Nghỉ ngơi một chút đợi trời dịu nắng xuống chị sẽ chở em đi mua sắm"
"Chị dọn đi ạ, để em xuống bếp ngày hôm nay"
Lạc Uyển gật đầu ngay, không cần phải nghĩ ngợi thêm gì cả.

Tĩnh Di thấy vậy liền bật cười, xắn tay áo lên chuẩn bị xuống bếp, Lạc Uyển dọn xong xuôi rồi xuống bếp phụ Tĩnh Di.


Nhưng vừa xuống đã bị Tĩnh Di đẩy lưng đuổi lên không cho phụ, cô đành ngồi xuống sofa xem tivi
Ở dưới bếp Tĩnh Di đang sơ chế thức ăn, cả hai tay đều đang bận nhưng tóc thì cứ vướng vào cô khiến cô khó chịu không thể nào làm được.

Bỗng vọng lên gọi Lạc Uyển, Lạc Uyển liền chạy xuống xem có chuyện gì
"Chị giúp em cột gọn tóc lên có được không?"
Lạc Uyển nghe vậy liền đi kiếm dây thun buộc tóc cho Tĩnh Di, may sao trong túi quần của cô có dây thun.
Lạc Uyển lấy tay mình chải gọn gàng tóc của Tĩnh Di lại, nhẹ nhàng vuốt lại tóc rồi cột vào.

Đến cả Tĩnh Di còn cảm nhận được sự dịu dàng trên đôi bàn tay của Lạc Uyển, bỗng phừng phừng đỏ mặt.

Nhưng cũng giống như một người chị chăm sóc đứa em thôi tại sao lại như vậy?
Cô nhanh chóng chấn chỉnh lại bản thân, Lạc Uyển nhìn thấy Tĩnh Di đang nghĩ ngợi điều gì đó liền hỏi:
"Có phải chê trình độ cột tóc của chị không?"
Tĩnh Di lắc đầu lia lịa:"Mặc dù em không nhìn thấy được nhưng chắc chắn là đẹp lắm, cảm ơn chị nhé"
Lạc Uyển vỗ nhẹ đầu cô, rồi đi lên tiếp tục xem tivi còn cô thì làm nốt thức ăn của mình.
Sau nửa tiếng rốt cuộc Tĩnh Di cũng đã làm xong, hương thơm lan toả khắp cả nhà.


Lạc Uyển nghe bụng đánh lô tô nên liền chạy xuống nói:
"Em đã làm xong chưa?"
"Xong rồi này chị ngồi vào ăn đi"
Lạc Uyển liếm môi, gắp hết miếng này đến miếng kia cho vào miệng liên tục khen ngon.

Tĩnh Di cũng ăn phần thức ăn của mình.
Ăn xong cả hai liền dọn dẹp, xong xuôi Lạc Uyển nói với Tĩnh Di:
"Này lên phòng nghỉ ngơi đi em, chị nằm dưới sofa được rồi"
Tĩnh Di từ chối:"Em mới là người nên nằm ở sofa đấy"
Lạc Uyển không muốn đùn đẩy nữa, nên đã nói thẳng:"Vậy thôi cùng lên phòng nghỉ ngơi đi"