Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 43: Chương 43






Cô lau khô cơ thể mình bằng một chiếc khăn bông rồi mặc đồ vào bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa tắt đèn nghoảnh mặt ra đã thấy Lạc Uyển đứng trước mặt cô trên tay cầm một ly sữa, thấy Tĩnh Di đứng tròn xoe mắt cô nói:
"Tối uống một ly sữa ấm trước khi ngủ sẽ dễ ngủ đấy"
Tĩnh Di gật đầu rồi đón nhận ly sữa, Lạc Uyển chợt nhận ra mình đang đứng trước cửa vệ sinh nhanh chóng kéo Lạc Uyển ra phía trước
Lạc Uyển mỉm cười:"Giờ em có thể uống rồi"
Tĩnh Di đưa ly sữa lên miệng mình nhẹ nhàng thổi thổi rồi uống một hơi cạn sạch, xong cô trả ly cho Lạc Uyển nhưng lại thấy Lạc Uyển đứng nhìn mình mỉm cười cô ngượng ngùng né tránh ánh mắt, bỗng ngón tay thon dài của Lạc Uyển chạm nhẹ lên đôi môi cô, cô giật mình ngước lên nhìn Lạc Uyển
"Khoé môi em dính sữa"
Cô ngượng ngạo đỏ hết cả mặt lấy tay quẹt quẹt môi mình, sau đó cuối đầu đi lên gác.

Lạc Uyển nhìn cô mỉm cười, cái cô gái này cứ như đứa trẻ vậy! Lạc Uyển cất ly sữa vừa uống xong của Tĩnh Di, dọn dẹp qua loa phòng bếp cho gọn gàng rồi nhanh chóng đi lên gác.


Vừa lên gác đã thấy Tĩnh Di nằm trên nệm sẵn, hai tay vẫn không ngừng bấm điện thoại.

Cô bấm điện thoại liên tục thậm chí đến sự xuất hiện của Lạc Uyển cô cũng không hề hay biết, mở điện thoại lên nhìn đồng hồ thấy sát giờ nghỉ ngơi, cô thở dài cầm lấy điện thoại Tĩnh Di và tắt nó đi.
Tĩnh Di vẫn chưa hoàn hồn lại thì đã bị Lạc Uyển lấy đi điện thoại, cả người cô cứ đực ra
Lạc Uyển:"Em vẫn còn đang sốt, đừng chủ quan thế chứ"
Tĩnh Di gật đầu rồi nhanh chóng đắp chăn, nhắm nghiền hai mắt lại.

Lạc Uyển vẫn đang phân vân chưa biết mình nên nằm ở đâu, xuống phía dưới hay ngủ kế bên Tĩnh Di? Cuộc đấu tranh đang diễn ra mãnh liệt trong đầu cô, Tĩnh Di mở hé mắt ra thấy Lạc Uyển đang đứng bối rối, cô hỏi:
"Chị đứng đấy làm gì thế"
Cô giật mình nhìn Tĩnh Di nói lắp bắp:"À..không có..đâu"
Tĩnh Di vỗ vỗ vào nệm:"Chị nằm kế bên em này"
Thế là cuộc đấu tranh trong đầu Lạc Uyển đã chính thức kết thúc, cô mỉm cười nhẹ nhõm.

Không cần phải đắn đo suy nghĩ nữa rồi!
Cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lạc Uyển, vừa định chợp mắt thì Tĩnh Di đã xoay người về hướng cô.
Tĩnh Di:"Cả ngày hôm nay em ngủ rồi, thật không buồn ngủ chút nào cả"
Lạc Uyển mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô:"Em không ngủ được thế thì em muốn bấm điện thoại nữa sao? Hại mắt lắm"
Tĩnh Di bĩu môi:"Nhưng thật tình là em ngủ không được, em cũng không muốn bấm điện thoại"
Lạc Uyển cười:"Thế thì em muốn làm gì?"
Tĩnh Di ngừng lại suy nghĩ một lúc rồi đáp:"Chị nằm nói chuyện với em nhé, đến khi nào em ngủ thì thôi"

"Được"
Một lúc sau cô lại nhăn mặt nói:"Nhưng như thế thì phiền chị lắm, cả ngày hôm nay chị đã vất vả rồi"
Lạc Uyển khẽ cười:"Không sao! Miễn là em vui"
Tĩnh Di nghe vậy liền mỉm cười nói:"Chị cũng thật biết cách quan tâm người khác"
"Cũng còn phải tùy người em ạ"
Tĩnh Di:"Ngày mai chúng ta lại phải vất vả nữa rồi"
"Nhưng so với lúc trước đỡ hơn nhiều em nhỉ?"
"Sao ạ?"- Tĩnh Di tròn xoe mắt
"Bây giờ còn có người bầu bạn, thủ thỉ những lúc mệt mỏi.

Lúc trước về nhà chẳng có ai cả, chỉ biết ngủ rồi đi làm, cuộc sống cứ luân phiên như thế thì thật tẻ nhạt"
Tĩnh Di gật đầu tán thành:"Vâng đúng ạ, từ khi biết chị em thấy cuộc sống mình đã không còn nhàm chán nữa"
Tĩnh Di tiếp lời:"Nhưng em không mạnh mẽ được giống chị"

Lạc Uyển khi nghe tới lúc đấy trong lòng bỗng xôn xao.

Cô nhìn thấy giữa mình và Tĩnh Di có điểm tương đồng, khi nhìn vào Tĩnh Di cô cũng nhìn thấy được chính câu chuyện của mình nhưng so với cô Tĩnh Di là một cô gái nhút nhát hẳn, cảm giác làm cho cô muốn bảo vệ và che chở.

Bỗng cô nhích cơ thể của mình sát lại gần Tĩnh Di, xoa xoa bờ vai nhỏ nhắn của cô hạ giọng:"Có chị đây, không sao"
Cô cười, Lạc Uyển nhìn thấy rõ trong nụ cười của cô cười vì mình thua thiệt nhưng cũng có đôi chút nhẹ lòng.

Cô chìm vào giấc ngủ mà trên môi vẫn giữ nguyên vẹn nụ cười đó, Lạc Uyển nhẹ nhàng vén mái tóc của Tĩnh Di vào vành tai sau đó nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ bình yên