Người giao hàng là một cô gái ưu nhã và điềm đạm.
Trên gương mặt cô vẫn thể hiện rõ sự lo lắng
"Tôi mang bánh tới trễ không làm lỡ bữa tiệc chứ"- ánh mắt trong veo tràn đầy sự lo lắng của cô thật đáng yêu, Lạc Uyển là con gái nhưng cũng phải thừa nhận điều này nữa là.
"Không sao, không sao"- Lạc Uyển nhìn cô gái mỉm cười nói
Cô gái cuống quýt đưa hộp bánh trên tay cho Lạc Uyển :" tôi không cố ý tới trễ, trên đường đi tôi có xảy ra chút chuyện.
Tôi thật sự xin lỗi".
Lạc Uyển chưa kịp cầm lấy thì cô đã trượt chân té.
Vẫn may là Lạc Uyển chụp đc bàn tay của cô lại, bàn tay cô mềm mại, ngón tay thon thả.
So với bàn tay Lạc Uyển thì bàn tay cô nhỏ hơn và rất ấm nữa, ai nắm vào đều có cảm giác muốn che chở.
"Tôi..
tôi xin lỗi"- cô nói lắp bắp run run như thể sắp khóc vậy
Nhìn hộp bánh kem đã bị rớt xuống đất cô cũng biết kết quả sẽ như thế nào nên cũng chẳng biết nói gì hơn.
Quan trọng hơn hết là cô gái đứng trước mặt cô thật sự rất đáng yêu, ngay cả khi đang rất lúng túng lo sợ.
Lạc Uyển bất giác nhếch mép cười, kỳ thực rất đáng yêu!
" Thôi..
Không sao đâu cô về nghỉ ngơi đi"
"Nhưng mà"- Lạc Uyển nói vậy nhưng cô vẫn không thoát khỏi sự lo lắng
"Tôi đã nói không sao là không sao rồi mà".
Vừa dứt câu Lạc Uyển mỉm cười với cô rồi quay bước vào trong chỉ còn cô gái đứng đó trơ mắt nhìn
"Mày thật sự ngốc quá Tĩnh Di à, lần này là mất tong việc rồi" - cô vừa thút thít vừa nói
"Được rồi mình sẽ cố gắng giữ lấy công việc này.
Bây giờ quay trở về làm lại một chiếc bánh khác thôi, tháng này không mất việc cũng mất lương rồi.
Bánh chưa trao tiền đã mất" - cô đi lại nhặt hộp bánh kem lên rồi thất thần chạy về tiệm bánh.
***
"Em vướng phải chuyện gì à"- anh nhìn Lạc Uyển hỏi.
"À không chẳng qua là tôi có chút quà tặng anh nhưng cô bé đó làm rơi mất rồi.
Hôm khác tôi bù sau, thành thật xin lỗi thất lễ quá"- trong lòng của cô có chút áy náy, ngay cả món quà sinh nhật cũng không còn.
Thật là!
"Thôi không sao"- anh thông cảm đáp, mặc dù tiếc thật nhưng cũng phải cam lòng.
Hoắc Chấn Thiên: "À anh có gọi món rồi, em ăn đi"
Trên bàn bày biện toàn những món ngon, nào là cua, tôm, spaghetti,...!Nguyên bàn thức ăn này chắc có giá bằng một năm lương của cô, anh ta cũng chơi "sọp" thật.
Cô và anh cùng nhau ăn sau đó ngồi trò chuyện phiếm, thoáng chốc quán cũng thưa dần.
Giờ này chắc nhà hàng cũng gần đóng cửa rồi, nên hai người cùng nhau đi về
Hoắc Chấn Thiên: "Cũng trễ rồi hay anh lái xe đưa em về nhé?"
"Thôi tôi tự lái xe về được, không dám làm phiền anh"- cô nói với giọng đầy khách sáo.
" Vậy em về cẩn thận đấy" nói rồi anh vẫy tay chào tạm biệt cô sau đó lái xe đi về.
Nhưng dường như tốc độ của anh chạy rất chậm, hẳn là có ý định chờ cô về mới đi!
Cô cũng lấy xe rồi chạy về nhà.
Trên đường chạy về nhà cô lại bất chợt nghĩ đến cô gái lúc nãy "không biết cô gái đó giờ thế nào nữa, chắc là vẫn còn chút bối rối"- cô thầm nghĩ
***
Về đến nhà cô tẩy trang rồi thay đồ chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng chuông điện thoại reo lên, chẳng biết giờ này ai gọi cô nữa
Cô bắt máy đầu dây bên kia nói một tràng đầy sự giận dữ:"sao hôm nay cô không đến làm thế? Được tôi chiếu cố nên muốn làm là làm, nghỉ là nghỉ sao"
Thôi chết mất hôm nay cô nghỉ để cùng Chấn Thiên đón sinh nhật nhưng quên xin phép ông chủ.
Kỳ này hẳn là toi rồi!
"Tôi xin lỗi hôm nay tôi bận quá nên quên xin phép.
Mong ông chủ tha lỗi ngày hôm sau tôi sẽ tăng ca"- cô cuống quýt nói.
"Thôi được rồi tôi nể tình cô có hiệu suất làm việc tốt nên lần này tôi bỏ qua.
Chỉ có lần này không có lần sau" nói rồi ông cúp máy, chẳng bao giờ có lần sau nữa, cô thở phào nhẹ nhõm
Hiện lên màn hình là cuộc gọi nhỡ của một dãysố lạ, cô không biết là ai.
Đêm hôm như thế này tại sao lại có người gọi điện tới chứ, thật là phiền chết đi được.
Đầu dây bên kia nhấc máy.
Âm thanh mật ngọt đó hẳn là rất quen
"Tôi là nhân viên ban nãy của tiệm bánh HAPPY, bây giờ chị đang ở đâu thế?"- cô bối rối
À thì ra là cô gái ban nãy, khoé môi cô cong lên đầy ma mị....