Người giữ xe của Tĩnh Di vẫn chưa về nhà, vì vậy Lạc Uyển phải tiếp tục làm tài xế riêng cho Tĩnh Di.
Chuông báo thức đã reo lên, cô liền bật dậy rồi chuẩn bị tươm tất cho bản thân mình, xong xuôi cô đi xuống phía dưới khoá cửa nhà thật cẩn thận rồi tăng tốc đi đến nhà Tĩnh Di
...
Vừa đến nhà Tĩnh Di, cô xem đồng hồ thì cũng vừa đến giờ Tĩnh Di hẹn cô.
Chỉnh tề lại quần áo và mái tóc, cô đưa mắt nhìn về phía cánh cửa.
Một lúc sau thì Tĩnh Di đi ra ngoài với bộ dạng uể oải, gương mặt thiếu sức sống.
Quần áo có hơi xuề xoà một chút, bước chân Tĩnh Di càng loạng choạng sợ cô sẽ ngất ra giữa đường nên Lạc Uyển nhanh chóng gần lại và đỡ lấy cô lại gần ghế ngồi.
Nhìn cự ly gần mới thấy được gương mặt Tĩnh Di thiếu sắc đến thế nào, cô thì thầm hỏi:
"Em cảm thấy trong người có vấn đề gì không?"
Tĩnh Di đầu tựa lên vai Lạc Uyển, thều thào nói:"Em cảm thấy có hơi mệt"
Lạc Uyển lấy bàn tay mình đặt lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.
Đúng thật trán cô rất nóng, toàn thân cô bây giờ cũng vậy tay chân như rụng rời.
Đưa Tĩnh Di vào nhà cô lấy nước ấm và khăn chườm cho cô, rồi bắt đầu đo nhiệt độ cơ thể.
Tĩnh Di dường như đã rất mệt nên không nói gì thêm, phó mặc cho Lạc Uyển chăm sóc cô cũng không ra sức từ chối
Lạc Uyển hốt hoảng trợn tròn mắt nói:"Em tận 39°C"
Tĩnh Di mệt mỏi mở mắt ra nhìn rõ khuôn mặt Lạc Uyển có chút lo lắng, cô như muốn trấn an điều gì đó nhưng thật sự mệt đến không thở nổi.
Lạc Uyển đến gần cô và nói nhẹ:
"Bây giờ em sốt rất cao, chị đưa em đến bệnh viện điều trị có được không?"
Tĩnh Di nhắm mắt mệt mỏi trả lời:"Em không muốn"
Nhìn thấy Tĩnh Di như vậy thật lòng cô rất xót, xem ra bây giờ Tĩnh Di như người thân của cô vậy.
Quen biết nhau chưa được bao lâu nhưng cô cũng hiểu được phần nào về Tĩnh Di, lần trước đi vào bệnh viện thấy Tĩnh Di có vẻ rất sợ hãi nếu lần này mà đưa vào bệnh viện lần nữa thì chắc chắn cô chỉ sợ hãi mà không yên tâm dưỡng bệnh.
Nhưng ở nhà thì cũng không phải là một quyết định tốt, cô băn khoăn không biết phải làm thế nào thì Tĩnh Di nói:
"Chị đi mua thuốc cho em nhá?"
Chậc! Thật ngu ngốc chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, đến việc mua thuốc cũng quên mất.
Vì trước giờ cô chưa từng chăm sóc bệnh cho ai, cô có bệnh thì cũng uống thuốc qua loa rồi để cho nó tự khỏi chẳng phải rườm rà nhiều.
"Em nằm đây đợi chị, một lát chị sẽ về ngay"
Vừa nói xong cô chỉnh lại khăn chườm cho Tĩnh Di rồi tăng tốc đi ngay.
...
Vừa về đến nhà Tĩnh Di mệt mỏi mở mắt ra nhìn xem thì thấy Lạc Uyển đi vào nhà với một túi đồ to ở trên tay, cô đặt túi đồ lên bếp và sắp xếp thật gọn gàng sau đó lục đục trên bếp một lúc thì bưng đến gần Tĩnh Di nói:
"Em ngồi dậy ăn cháo một chút cho ấm bụng nhé?"
Cô đặt tô cháo xuống và đỡ Tĩnh Di ngồi dậy dựa vào bờ tường, cô múc một muỗng cháo và thổi nhẹ để cho nguột bớt sau đó bón cho Tĩnh Di một muỗng
"Được không em"
Tĩnh Di gật đầu nhếch mép cười, cô tiếp tục bón cho Tĩnh Di đến hết tô cháo.
Xong xuôi cô nhẹ nhàng lau miệng cho Tĩnh Di rồi nói
"Em nằm xuống nghỉ ngơi chút đi"
Cô đỡ đầu Tĩnh Di nằm xuống rồi dọn dẹp lại tô chén.
Xong xuôi rồi lại gần lấy khăn đi làm ấm lại rồi tiếp tục chườm vào trán của Tĩnh Di rồi nói:
"Em ngủ một chút đi, lát nữa sẽ uống thuốc"
Cô gật đầu rồi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, còn Lạc Uyển vẫn ngồi đó loay hoay chăm sóc cho cô trong tâm trạng thấp thỏm lo lắng...