Hôm sau Tĩnh Di ngủ dậy với một tinh thần cực kỳ tốt để sẵn sàng làm việc, nhưng từ sau khi cô tỉnh dậy cô cũng để ý rằng mình có dấu hiệu bất thường đó chính là trên gườn mặt lúc nào cũng giữ nụ cười.
Nhưng đó không phải là nụ cười bình thường đó chính là nụ cười ngại ngùng, bẽn lẽn.
Cô nhớ hôm trước các đồng nghiệp đã vây lấy xung quanh cô và hỏi cô về vấn đề này, nhưng hôm nay cô không muốn mình phải gặp lại vấn đề này nữa nên đã giữ lấy trạng thái bình thường nhất có thể để đi làm.
Vừa khoá cửa nhà cô chợt nhớ ra còn hôm qua Lạc Uyển mua cho cô rất nhiều thức ăn nên hôm nay cô không cần phải mua thức ăn bên ngoài rồi, nhìn vào tủ lạnh thấy có một cái bánh ngọt và một hộp sữa nên cô đã lấy và ăn chúng.
Đồ ăn của Lạc Uyển mua thật sự rất ngon, không biết là do đồ ăn ngon hay lần đầu có người quan tâm mua thức ăn cho mình nên cô cảm thấy ngon nữa.
Nhưng không sao cho dù có thế nào đi chăng nữa vào bụng cô cũng sẽ ngon tất, cô nghĩ như vậy rồi vỗ nhẹ bụng mình sau đó đi đến chỗ làm.
...
Thật ra với cô mà nói, cô là một người không giỏi giữ cảm xúc của mình.
Vừa mới bước vào cô cũng đã trưng bộ mặt tươi rói của mình để chào hỏi các đồng nghiệp khác, và cũng như lần trước mọi người cũng bàn tán rồi vây xung quanh cô hỏi, cô cũng là câu trả lời lần trước.
Mọi người thấy câu trả lời của không khả thi cho lắm nên cũng không hỏi thêm nữa, cô vẫn giữ nguyên bộ mặt vui vẻ đó trong suốt giờ làm.
Khi chiếc bánh cuối cùng đã hoàn thành xong thì cô lại nhận thêm một đơn nữa
"Tĩnh Di làm thêm một chiếc bánh sinh nhật kiểu mẫu chị đã gửi qua mail cho em, tối 8h em giao bên quán Bar, địa chỉ chị vừa gửi nhé"
Cô ngập ngừng nói:"Em chưa từng vào quán Bar nên có chút sợ ạ"
"Không sao em nên làm quen"
Chị đồng nghiệp cũng đã nói vậy rồi cô không thể nói thêm nữa, cô phải thực hiện công việc của mình.
Dù sao thì vào đó cũng chỉ là giao bánh thôi chẳng làm chuyện đồi bại gì nên không phải sợ, chẳng phải Lạc Uyển cũng làm trong quán Bar sao.
Cô tự trấn an mình bằng những lý lẽ đó nhưng thoáng chốc những ý nghĩ đó lại bay mất thay vào đó lại là cảm giác sợ sệt.
Vì cô đã đọc rất nhiều bài báo về quán Bar nào là cưỡng hiếp, gây gỗ đến giết người nghĩ đến đó thôi cô cũng đã cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Huống chi cô cũng là một người không biết uống bia rượu, chỉ cần nghe đến mùi thôi cô cũng đã cảm thấy có chút say.
Nhưng công việc vẫn là công việc cô không thể nào từ chối được, dù có không muốn thì cũng phải làm thôi.
Cô nhận mẫu rồi làm theo yêu cầu của khách sau đó thì đem đi bảo quản.
Làm xong chiếc bánh đó thì cũng đã đến giờ tan làm, hôm nay cô nhận được kha khá đơn nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Vừa mới bước ra định đi về thì đã thấy Lạc Uyển đứng trước tiệm bánh, cô chủ động đi về phía Lạc Uyển hỏi:
"Chị đến đây có việc gì sao?"
Lạc Uyển mỉm cười đưa nón cho cô:"Đến đón em đi ăn"
Tĩnh Di vui vẻ đội nón vào sau đó hai người cùng đi ăn
.....
"Hôm nay thật sự ăn rất ngon em cảm ơn chị"
"Đã nói với em là không cần khách sáo rồi mà"
"Khoan em khoan đi vào nhà đã"
Tĩnh Di nghe tiếng gọi của Lạc Uyển nên quay lại hỏi:"Hôm nay em có đơn hàng vào buổi tối không?"
Tĩnh Di khẽ đáp:"Vâng em có ạ, có việc gì không?"
Lạc Uyển lúng túng nói:"À..à không có việc gì cả em vào nhà đi"
Lạc Uyển tạm biệt cô sau đó đi về nhà, Tĩnh Di gãi đầu khó hiểu, hỏi xong rồi lại không có việc gì hết sao?