Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 22: Chương 22






Trước mặt cô là một thảm cỏ xanh tươi mát rượi, nhưng tại sao Lạc Uyển lại đứng ở đây chứ?
"Chị không định dẫn em đi đến chỗ hay ho sao"
Cô trố mắt nhìn Tĩnh Di:"Chính là ở đây"
"Ở đây sao?"- cô ngạc nhiên hỏi.

Vì ở đây chỉ trải dài là cỏ xanh hay ho chỗ nào chứ.
"Đúng vậy"- nói rồi cô kéo tay Tĩnh Di ngồi xuống bãi cỏ.

Thảm cỏ này được chăm sóc rất kĩ nên rất xanh tươi và được cắt tỉa gọn gàng, dường như mới được tưới nước nên có cảm giác mát rượi
Tĩnh Di vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, tưởng đâu Lạc Uyển sẽ dẫn đến một chỗ lí thú nào đó ai ngờ lại là bãi cỏ ở gần đó.

Xem ra bãi cỏ này không được cho là nơi hay ho của cô.


Lạc Uyển mệt mỏi nằm nhoài xuống cỏ, ở đây cỏ được bao kín cả lớp đất bên dưới nên không sợ bị bẩn áo và cũng mới được tưới nước nên rất sạch sẽ, Tĩnh Di cũng bắt chước nằm theo.
"Hoá ra đây là nơi hay ho của chị à"- cô hướng mắt lên bầu trời ngắm nhìn những vì sao
Ánh mắt Lạc Uyển chuyển sang cô, đáp:"Đúng vậy đây chính là nơi lý tưởng của chị, nhưng chỉ là thỉnh thoảng mới ghé sang đây thôi.

Còn một nơi khác hôm nào có thời gian sẽ dắt em đi"
Tĩnh Di bắt gặp ánh mắt của Lạc Uyển nên cũng đáp trả lại.

Ánh mắt Lạc Uyển rất đẹp, lôi cuốn làm mê lòng người, Tĩnh Di rất ít tiếp xúc với người khác nên không biết phân biệt đẹp xấu.

Nhưng khi gặp Lạc Uyển ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã chấm cho người con gái này 10 điểm, thật sự rất đẹp không kiếm ra chỗ nào mà chê được.

Cô nhìn sâu vào mắt Lạc Uyển buột miệng nói:
"Chị thật sự rất đẹp"
Lạc Uyển nheo mắt mỉm cười nói:"Em cũng vậy"
Tĩnh Di cảm thấy trong người nóng hừng hực, chắc có lẽ đây là lần đầu tiên cô mở miệng khen một người khác.

Cô cố trấn tĩnh cảm xúc của mình bằng cách không nhìn vào mắt Lạc Uyển nữa, sợ ánh mắt lôi cuốn ấy sẽ khiến cô phải moi hết sự thật ở tận đáy lòng mình.

Cô ngước nhìn lên bầu trời, không nói gì, Lạc Uyển không muốn cuộc trò chuyện sớm kết thúc như vậy nên chủ động nói:
"Em cảm thấy tôi là một người như thế nào?"
Bình thường cô cũng chẳng biết đưa ra nhận xét về một người, câu hỏi này thật sự dồn cô vào thế bí.

Nhưng cũng không thể nào im lặng được nên cô đã suy nghĩ thế nào thì nói thế ấy
"Chị là một người thanh tú, tướng mạo diễm lệ.


Tính tình rất tốt và còn rất mạnh mẽ chả bù như em"
Cô cười ngại ngùng nói:"Thật ra em là một cô gái rất đáng yêu, vô lo vô nghĩ, đôi khi lại còn có một chút ngốc nghếch.

Em cứ như một đoá Dành Dành vậy"
Tĩnh Di gãi đầu thắc mắc hỏi:"Tại sao chị lại nghĩ em giống như một đoá Dành Dành"
"Dành Dành là một loài hoa dáng vẻ bề ngoài thu hút, trang nhã nhưng lại có một chút gì đó e ấp thẹn thùng.

Nó mang một màu trắng tinh khiết, thanh lịch cũng như em vậy.

Em là một cô thiếu nữ ngây ngô, trong sáng như đoá Dành Dành vậy"
Tĩnh Di đỏ mặt khi nghe những lời khen như vậy, trước giờ cũng có không ít người khen cô nhưng chưa có người nào dùng những từ ngữ thanh lịch, hoa mỹ như thế này đối với cô.

Lòng ngực cô có chút ấm áp.
Lạc Uyển biết cô ngại nên không nói gì thêm, cả hai cứ thế chìm vào khoảng trời im lặng.

Không gian cũng trở nên ấm áp lạ thường, nhưng lòng ngực hai người lại ấm hơn.


Có lẽ từ trước đến giờ luôn sống khép mình với xã hội nên chẳng nhận được những lời như thế này từ người khác vì thế hôm nay lại được nghe lòng lại cảm thấy lâng lâng.

Cuối cùng cũng đã hồi phục được trái tim sắt đá suốt bao lâu nay.
"Hôm nay thoải mái rồi chúng ta về thôi, nằm một chút em sẽ bị cảm lạnh"- cô ngồi dậy trước kéo tay Tĩnh Di đứng lên.
"Em đã cảm thấy rất sảng khoái rồi, chắc chắn ngày mai sẽ có một ngày làm việc tràn đầy năng lượng"...
....
"Em ngủ ngon có chuyện gì liên lạc với chị"
"Chị ngủ ngon"- nói rồi cô đi vào nhà.

Trước khi đóng cửa cô đưa mắt ra xem Lạc Uyển đã đi chưa, hoá ra vẫn còn đứng đó.

Lạc Uyển lo lắng cho sự an nguy của cô nên lúc nào còn thấy được Tĩnh Di cô vẫn chưa yên tâm đi về.
Vì chính Triệu Tĩnh Di là người cô sẽ bảo vệ bắt đầu từ hôm nay!