Nắng mai nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ lá, xuyên qua lớp màn trắng rọi đến gương mặt thanh tú của cô.
Cô đang say giấc ngủ bỗng tia nắng chiếu ngang mặt khiến cho cô lờ mờ tỉnh giấc.
Bầu không khí thật làm cho con người ta có cảm giác khoan khoái, dễ chịu.
Cô thả đôi chân thon dài của mình xuống giường chậm rãi đi vào phòng wc.
Xong xuôi tất cả cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, cô chưa suy nghĩ ra hôm nay mình sẽ phải làm gì.
Đó là lí do khiến đầu cô xảy ra một cuộc đấu tranh quyết liệt.
Bữa sáng của cô rất đơn giản, 2 lát bánh mì nóng hổi và một cái trứng lòng đào thêm rau xanh kẹp giữa là hoàn hảo, đủ lấp đầy cái dạ dày của cô.
Ngồi vào và khởi động máy tính để xem hôm nay có gì "hot" không, đúng thật vừa mở lên đã thấy "hot" nhưng tin đó chỉ "hot" với mỗi cô.
"Anh ấy về rồi sao Hoắc Chấn Thiên!"
Cô bất ngờ đến mức há hốc miệng.
Anh chàng cùng cô yêu đương trong suốt năm tháng còn đi học, sau một khoảng thời gian yêu đương mặn nồng thì chẳng thấy mặt đâu nữa, chưa nói một lời từ biệt anh đã đi sang Mỹ du học theo sự sắp đặt của bố mẹ.
Đến giờ trong lòng cô vẫn còn chút giận, tại sao lúc đó chưa một lời từ biệt đã bỏ đi?.
Đã vậy còn cắt đứt mọi đường liên lạc khiến cô phải lo lắng công cốc.
Nghe như vậy người khác nhìn vào sẽ nghĩ anh là một thằng đểu, chơi xong con gái người ta chán rồi lại kiếm cớ bỏ đi biệt tăm biệt tích.
Tiếng tin nhắn "ting..ting" trên màn hình máy tính đã xua tan mọi ý nghĩ trong đầu của cô.
"Anh về nước rồi, muốn mời một ly coffee có làm lỡ công việc của em không?" từng dòng chữ hiện lên trên màn hình máy tính
"Được chứ 8g30 nhé"- cô gõ từng chữ lên bàn phím
Vừa gửi đi thì nhanh chóng nhận được hồi âm từ anh :"Được quán coffee gần trường học cũ"
Thật ra trường cô đã từng học cạnh bên có rất nhiều quán coffee, nhưng câu nói của anh đang ám thị rằng đến quán nơi cô và anh đã từng hẹn hò.
Trực giác của cô mách bảo vậy.
Ngó lên đồng hồ cũng gần đến giờ, thời gian cô sửa soạn quần áo và chạy xe đến là đủ.
*****
Đến nơi, cô ngó vào trong thì đã thấy anh ngồi sẵn.
Bề ngoài vẫn thành thục như thế bao năm không thay đổi.
Hôm nay cô diện cho mình một chiếc quần jean khoẻ khắn, áo trễ vai để lộ xương quai xanh và bờ vai nhỏ nhắn của cô thêm một đôi cao gót, cô ăn mặc khá đơn giản nhưng lại rất thướt tha yểu điệu.
Trong diện mạo quyến rũ hay nhu mì thậm chí là tồi tàn thì cô vẫn thu hút người khác.
Anh chọn một vị trí đúng y như cũ, bước lại gần anh cô mới cảm nhận được Chấn Thiên đã khác xưa rất nhiều, gương mặt thanh tú, lông mày kiếm sắc sảo có bờ vai rộng và rắn chắc.
Đúng thật thời gian có thể thay đổi tất cả.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ôn nhu kéo ghế và mời cô ngồi xuống.
Gọi phục vụ tới để cô chọn nước rồi nhìn cô cười nhẹ.
"Bao nhiêu năm rồi mới gặp lại được em, càng ngày em càng xinh đẹp"- vừa nói anh vừa ngắm nhìn cô cẩn thận.
"Cảm ơn, trông anh cũng khác xưa rất nhiều"- cô nở nụ cười khách sáo với anh.
Đúng thật từ ngày anh rời nước cho đến tận bây giờ vẫn chưa một lần được chạm mặt cô, hôm nay về nước gặp lại nhìn cô khác xưa hẳn.
Ngũ quan tinh xảo diễm lệ, tướng mạo yêu kiều nhưng phần nữ tính lại ít trội hơn so với lúc trước.
Anh mấp máy môi có điều gì muốn nói nhưng lại e dè cuối cùng cũng ấp úng nói:
"Trước khi đi hai chúng ta chưa từng....!Chia tay.
Không biết em còn..." nói tới đó anh lưng chừng rồi ngưng bặt hẳn, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô sợ xúc động không thể nói nên lời.
Bỗng dưng cổ họng cô nghẹn lại, cô rất muốn thốt lên một điều gì đó nhưng cảm xúc lẫn lộn cô khó mà nói nên lời.
Khẽ liếm môi cô thầm nghĩ:"bao lâu nay chẳng hề thấy mặt.
Nói đi là đi nói quay lại là quay lại? Thật chẳng có sự tôn trọng người khác"
"Anh hẹn tôi ra đây chỉ vì chuyện này à? Tôi thật quá xem trọng anh vì nghĩ rằng anh là một con người tử tế và biết điều.
Nếu đã nói vậy thì tôi xin hỏi vậy bấy lâu nay chúng ta đang yêu nhau sao" cô cười khẩy, ánh mắt cô nhìn anh đầy ấm ức
Anh cúi đầu chẳng biết nói gì ngoài việc im lặng.
Chấn Thiên anh khi đi không từ biệt lúc về đòi hàn gắn thật sự rất bỉ ổi.
"Anh sẽ không đề cập đến chuyện này nữa nhưng tối nay có thể mời em đi ăn được chứ? Tối nay là ngày sinh nhật của anh"
Cô dè chừng không biết mình nên đồng ý hay từ chối quách cho xong.
Cô không thể bỏ dở công việc của mình nhưng anh vừa mới về nước đồng thời hôm nay cũng là ngày quan trọng của anh nếu cô từ chối cũng thật có lỗi.
Trầm ngâm một lúc cô nhìn anh thầm nghĩ" Không còn tình thì cũng còn nghĩa cũ.
Dù gì mày cũng còn chút lương tâm"
"Được"- cô nhếch mép cười
Chấn Thiên cảm nhận được sự miễn cưỡng trong câu trả lời của cô.
Nhưng không sao miễn cô đồng ý là lòng anh cảm thấy nhẹ bẫng đi hẳn.
Vì năm nay ngoài cô ra thì chẳng còn người nào cùng anh đón sinh nhật cả!
"Nhà hàng X nằm ở đường XI, 7g tối đồng ý vậy nhé"
Cô gật đầu.
Sau đó anh đứng dậy thanh toán tiền nước, anh chào tạm biệt cô rồi hai người ai về nhà nấy....