Vô Tình Gặp Vô Tình Yêu

Chương 49: 49: Lời Nói Bất Ngờ





Anh lôi cả cô bước ra xe hơi để lại mọi người không hiểu chuyện gì và cô thì trong tâm thế trên mây còn bị sợ hãi, anh lôi cô vào chiếc xe hơi, đến khi cô bị anh nhấn vào bên lái phụ thì mới kịp định hình lại con ngươi của chính mình cô mới trãi qua những cảm giác lạ kỳ gì ở nơi này.

“Anh vừa làm cái quái gì vậy hả?” Trà Mi cô cáu gắt lên cả người đánh vào anh.

Thành Khôi anh nhìn cô nhóc phía bên kia không ngừng quăng tất cả mọi thứ vào người mình, đến khi không còn gì có thể quăng nữa cô gái nhỏ này mới chịu dừng tay nhưng lại muốn rời khỏi xe, anh không cho điều đó xảy ra mà trực tiếp nhắc cô lên mà cho Trà Mi ngồi vào lòng anh cùng với ghế lái ánh mắt của anh vẫn như thường rất lạnh lùng như không thề có ý muốn nói chuyện với cô.

“Anh bị điên rồi à!” Trà Mi cực kỳ gắt gỏng người không khỏi run lên bần bật vì tức giận.

“Em có điên khi tôi phải nhìn cái đứa nhóc mà mình thích, màn nhóc đó lại được một thằng vắt mũi chưa sạch cướp tay trên tỏ tình trước chứ em nghĩ tôi bình tỉnh được không” anh cáu gắt nói.

Cô bị những lời nói của anh làm cho bất ngờ không nghĩ rằng anh sẽ thích mình, càng không nghĩa anh sẽ hôn mình như thế khiến cho cô còn phải ngờ nghệch ra vài giây nhưng những lời nói của anh làm cho cô bị khúc mất một cái gì đó, tại sao anh lại yêu cô trong khi vẫn đi cùng với chị Thảo Ly chứ thật sự là đang muốn trêu ngươi cô sao.


“Anh đang đùa tôi đấy à tôi không phải là con ngu mà cứ để cho anh dắt mũi đi hết lần này lần khác vậy, anh có điên không chứ còn chị ta Võ Ánh Hảo Ly thì sao chứ chị ta yêu anh như vậy anh còn chẳng thèm bên cạnh chị ta thì anh còn tư cách dám nói chuyện đến yêu tôi thế à?” Trà Mi cô bực mình la lớn.

Anh đối với người con gái trước mặt không nghĩ rằng mình lại nghe những lời này của cô gái nhỏ của mình nói ra, anh chăm chăm nhìn vào cô như muốn nói chuyện gì đó nhưng không thể nào mở lời được anh thật sự không biết giải thích như thế nào cả, cô trầm lặng nhìn anh một lúc thật sự không biết như thế nào nữa bây giờ thật sự cô rất rối rắm.

“Được rồi anh đưa em về nhà đi em không muốn nói đến chuyện này nữa xem như là chưa nghe gì hết cả” cô bình tĩnh lại được rồi thì quay về lại nơi ngồi của mình mà quay đầu nhìn về cửa sổ nói chuyện với anh.

Anh thật sự muốn nói rõ nhưng nhìn lại hiện tại anh và cô cả hai điều đang rối rắm với nhau nên thật sự cần có thêm thời gian để nói đến chuyện này, chính anh cũng cảm thấy có vài điều mà cô và anh không thể nào nói hết cho nhau nghe được nền cần thời gian để hiểu nhau hơn.

Chiếc xe hơi tiền tỷ riêng của anh khi chạy vào khu nhà của cả hai làm nổi bần bật tất cả mọi thứ lên khiến cho ai đi ngang cũng phải nhìn qua, cô cũng không nghĩ rằng anh ở cái tuổi này còn rất trẻ đã có thể mua được mọi thứ rồi đúng quả thật vừa đẹp vừa giàu.

“Cảm ơn anh đã đưa em về ạ” cô lịch sự nói lên tiếng cảm ơn rồi bước vội xuống xe không một lần nhìn lại anh.

Thành Khôi nhìn cô khuất bóng ở cửa nhà rồi mới đánh lái về nhà mình trong anh mang chút suy tư không biết vì sao cô lại có ác cảm với Thảo Ly bạn mình như vậy, còn ngụ ý rằng người bạn của anh đã làm gì đó với cô hay một chuyện gì đó mà anh không biết được.

“Con về rồi à hôm nay có gặp được con bé Trà Mi không?” mẹ Tống vừa nhìn thấy anh bước vào thì ngay lập tức đã hỏi cô về anh.

“Có gặp ạ con me mới vừa đưa em ấy về” anh thao tấc rất thuần thục đưa người tháo áo khoác đang mặc ở trên người mình xuống cẩn thận mắc trên, còn không quên lấy trái ổi cắn một miếng nữa.

Mẹ nghe anh nói thì tươi cười nhưng ngay lập tức thoáng nét đượm buồn đi ngay lập tức.


“Đã rất lâu rồi mẹ chưa được gặp trực tiếp con bé nữa, kể từ vụ đó xảy ra rồi mỗi khi gặp thì con bé toàn vọt đi rất nhanh đôi khi còn né tránh lời chào hỏi của mẹ nữa”.

Nghe lời mẹ mình nói thì anh mới ngỡ ra được một chút là cô đang còn giữ trong lòng mình một chút gì đó ở trong lòng về chuyện của những ngày trước.

“Chắc tại em ấy bận cho việc thi cử quá đó mẹ chứ chẳng có chuyện gì đâu ạ, mà hôm nay mẹ nấu món gì thế ạ?” anh nhanh chóng bác bỏ rồi còn không quên lãng sang chuyện khác.

“À hôm nay nhà mình không nấu cơm đâu mọi người định là sẽ ra ngoài ăn cùng với nhà mấy cô chú Duy đồ đó nên là không nấu gì hết con cũng đi đi hôm nay có mấy đứa nhóc lớn, hình như là có cả cái Mi nữa đó” mẹ anh cũng vui vẻ không biết gì mà nhanh nói chuyện hôm nay ăn gì.

Vừa nhắc đến cô anh đã vội gật đầu không đợi mẹ Tống nói thêm gì nữa anh đã nhanh chóng chạy về phòng để làm việc luôn rồi.

Trà Mi cô khi về đến nhà, lên đến phòng rồi mới có thể nhẹ nhõm đi thay quần áo để mọi thứ mệt mỏi điều trôi đi hết, tắm rửa xong hết cả rồi cô lại tiếp tục lôi lịch thi ngày mai ra ôn thi cái gì đó, đang ngôi trên bàn học thì mẹ cô bất ngờ mở cửa Trà Mi vừa nhìn thấy mẹ mình nở nụ cười rất tươi mặc dù rất mệt mỏi đi chăng nữa.

“Có chuyện gì không mẹ?” cô chớp chớp mắt hỏi mẹ Huỳnh.


“Sáng nay con thi như nào môn văn với môn toán có thi được không?” mẹ Huỳnh rất ân cần hỏi thăm việc thi cử của cô.

“Con thấy đề thi năm nay khá ổn ạ, môn văn con trúng ngay bài con ôn luôn đó khá tuyệt vời”cô cười tươi vui vẻ nói chuyện.

Mẹ Huỳnh nhìn cô đang tươi cười thì lòng mình cũng rất nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu cô không ngừng bày tỏ sự cưng chiều không thôi.

“Tốt lắm con gái hôm nay nhà chúng ta cùng với bạn của bố mẹ sẽ đi ăn cùng nhau con cũng đi đi nhé có cả Thanh Đăng với mấy anh chị khác nữa đó” mẹ Huỳnh căn nhặn mọi thứ.

Nghe mẹ nói thì cô thật sự không muốn đi ăn mệt chút nào hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế thật sự quá mệt mỏi rồi…