Vô Tình Gặp Vô Tình Yêu

Chương 47: Chương 47





Nghe được đầu đuôi câu chuyện này thì thật sự không biết phải nói như thế nào ai trong câu chuyện này cũng sai như nhau cả thôi, bố cậu sai khi đánh vợ, mẹ cậu sai khi chen ngang cuộc tình yêu lãng mạng của hai người họ và cô Hoa Ly có thể là kẻ đáng thương trong chuyện này khi mất tuổi còn quá trẻ lại phải đem theo hình bóng của chàng trai những năm thanh xuân của mình nhưng rất may khi cô ấy không thận chú Tuấn Anh cô chỉ biết trách phận trời mà thôi.

“Cậu có bao giờ ghét cô Hoa Ly không?” cô lơ đễnh suy nghĩ một cái gì đó rồi lại bật ra lời một câu hỏi.

Tuấn Thiên nghe câu hỏi nhỏ của cô thì cười nhẹ một cái, nhưng đâu đó cô lại nhìn thấy sự buồn tủi trong ánh mắt của cậu ta.

“Một kẻ không được yêu thì không có tư cách để ghen ghét với một người được ai đó dành trọn cả tình yêu thương cả, cũng như vậy mặc cho tôi là con trai của chính thất người vợ hợp pháp của ông ấy nhưng mà cũng chẳng bằng được một người ở thời thanh xuân đó đâu nên không dám ghét được” Tuấn Thiên cũng chỉ cười nhẹ.

Nghe những lời này cô mới hiểu được rằng người khổ nhất cũng đã ra đi rồi nhưng lại để những người phải tự gấm nhấm những nỗi đau mà họ để lại trên dương thế, những đứa trẻ không thề có lỗi lầm gì cả nhưng bọn nó lại phải chịu quá nhiều tổn thương và sự ghẻ lạnh từ bố mẹ ruột của chúng hay là những lời nguyền rủa.

Trà Mi cô hiện tại không biết nói gì nữa, cùng lúc đó thì hai người kia cũng đến nhìn thì cũng biết Thảo Anh và Thanh Đăng đã mua được một đóng đồ luôn rồi.

Thảo Anh đi đến ngồi thở ra thở không ra hơi nhìn vô cùng mệt mỏi.

“Mày mua được gì rồi?” cô chống một tay lên bàn vô thức hỏi.

“Sương sương vài món đồ chơi thôi, mày không định đ mua gì à, tao với Thanh Đăng cũng định mua vài món quần áo nữa đó , hai bây đi không?” Thảo Anh chỉ hỏi cho vui mà thôi chứ muốn đi là cô chính thức kéo đi.


Trà Mi bị con bạn Thảo Anh kéo đi mua đồ gì đó còn Tuấn Thiên đứng phía sau cũng bị THanh Đăng kéo đi hiện tại thì không còn gì để nói nữa rồi nên đành chịu mà thôi, lượn lờ qua lượng lờ lại thì cô nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán đồ của MLB thì cô dừng chân chẳng ngại mà kéo ngược Thảo Anh bước vào xem chẳng hiểu vì sao dạo này cô rất thích mấy cái áo thun của MLB.

Có thể nói đúng nhất là trong cái nhóm này cô luôn là người được chiều chuộng nhất, nên chẳng có gì phải sợ cả nên mọi người lựa qua lựa lại một lúc lâu cho đến khi bước ra ngoài thì cô bất gặp anh đi cùng với người bạn nữa, người bạn này rất quen không ai khác chính là chị Thảo Ly mọi thứ nhường như ngưng động lại vậy chỉ ở đây duy nhất ba người biết được chuyện của ngày hôm đó, nhìn thấy hai người vui vẻ đi chơi cùng với nhau mua sắm cô cũng tự đoán được rằng có lẽ hai người đã bên nhau rồi.

Thảo Anh khi nhìn thấy Thảo Ly cũng rất vui vẻ đi đến mà khoác vai nói chuyện.

“Hôm nay chị Ly cũng về đây chơi ạ?” Thảo Anh vừa nói vừa túm lấy tay của chị ta mà hỏi.

Thảo Ly chị ta từ nãy đến tận bây giờ không thề rời mắt khỏi người cô, ánh mắt lại ánh lên vài ba phần đắc ý ở trong đó, hiện tại cô thật sự cảm thấy không thoải mái một tí nào cả.

“Đúng rồi chị về cùng với anh Khôi để xem bé hàng xóm nhà anh đi thi đó” chị ta rất vui vẻ khi nói và còn dùng hàm ý bé hàng xóm để nói về cô như kiểu là hai người là người yêu của nhau vậy.

Chưa để cho Thảo Anh lên tiếng cái gì thì Thanh Đăng đã trực tiếp tìm cớ gì đó để kéo cô mà cậu ta không ngại diễn ra mình bị đau bụng mặc cũng nhanh chóng biến đổi thành trắng bệch nhìn như thật vậy.

“A nào.

.

nào Trà Mi ơi mày đỡ tao đi xuống quán nước đi đau bụng quá a.

.

quá đau bụng rồi riết đi Mi ơi”.

Nghe được lời nói của Thanh Đăng thì mặt của cô bất ngờ cũng nhanh chóng bước theo mà đỡ lấy cậu ta, rồi nhanh chóng cúi nhẹ đầu với anh tỏ ý là mình xin phép đi trước khi đi đến một quán nước thì cậu bạn Thanh Đăng đã trở lại bình thường rất nhanh chóng kéo cô đến chỗ bán các loại đàn đồ đó, đến chỗ đúng chuyên môn của mình thì mỗi đứa bọn cô đã tách nhau ra cô bình thường rất hay tiếp xúc với dương cầm rất nhiều nhưng đối với guitar thì cô thật sự không rành lắm có đôi lúc còn bị đánh sai nữa cơ, nên cô chạy ngay đến bên mấy cây guitar mà ngồi xem thử mấy bài thiếu nhi cơ bản để đánh thử.

“Đêm qua em mơ thấy anh mang mùa xuân yêu thương dịu êm
Cùng điệu nhạc chất ngất, hòa theo tiếng trái tim em rộn lên
Cầm bàn tay, anh nói những lời ân ái mặn nồng
Thời gian ngưng mãi cho hoa lá khoe màu

Khi ban mai đánh thức giấc mơ hồng đêm qua em đã mơ
Người giờ này đã đến một nơi rất xa xăm em còn đây
Bờ mi em hoen nước mắt vì tình yêu tan vỡ
Biết khi nào anh như giấc mơ ngày qua
Lòng em luôn khao khát nhớ mong người ơi anh biết chăng?
Chìm đắm không gian lặng im ngàn vì sao vụt tắt
Thuyền đã sang ngang làm cho con sóng không xô về bờ
Ngày đó đắm say vì sao anh quên bao câu ca
Cùng mùa xuân thắm tươi ước hẹn tình đầu môi hôn thay lời yêu
Lạc bước cô đơn mình em một mùa đông giá băng
Lạnh buốt môi em nhẹ run run hát câu ca ngày xưa
Chỉ biết mất anh là đau thương dù còn vấn vương
Em sẽ tin giấc mơ có thật
Em chờ anh
Huh-hoh, huh-hoh, hoh
Khi ban mai đánh thức giấc mơ hồng đêm qua em đã mơ
Người giờ này đã đến một nơi rất xa xăm em còn đây
Bờ mi em hoen nước mắt vì tình yêu tan vỡ
Biết khi nào anh như giấc mơ ngày qua
Lòng em luôn khao khát nhớ mong người ơi anh biết chăng
Chìm đắm không gian lặng im ngàn vì sao vụt tắt
Thuyền đã sang ngang làm cho con sóng không xô về bờ
Ngày đó đắm say vì sao anh quên bao câu ca

Cùng mùa xuân thắm tươi ước hẹn tình đầu môi hôn thay lời yêu
Lạc bước cô đơn mình em một mùa đông giá băng
Lạnh buốt môi em nhẹ run run hát câu ca ngày xưa
Chỉ biết mất anh là đau thương dù còn vấn vương
Em sẽ tin giấc mơ có thật
Chìm đắm không gian lặng im ngàn vì sao vụt tắt
Thuyền đã sang ngang làm cho con sóng không xô về bờ
Ngày đó đắm say vì sao anh quên bao câu ca
Cùng mùa xuân thắm tươi ước hẹn tình đầu môi hôn thay lời yêu
Lạc bước cô đơn mình em một mùa đông giá băng
Lạnh buốt môi em nhẹ run run hát câu ca ngày xưa
Chỉ biết mất anh là đau thương dù còn vấn vương
Em sẽ tin giấc mơ có thật
Em chờ anh
Huh-hoh, huh-hoh, hoh”
(Giấc Mơ Có Thật- nhạc sĩ Tường Văn”