Vô Tình Gặp Vô Tình Yêu

Chương 36: 36: Bệnh Òi Đó





Những ngón tay điêu luyện của cô lướt không ngừng trên mặt phím, trên môi cô cất lên giọng hát ngân nga đầy ma mị nhưng lại đau lòng đến não nề, đôi mắt cô lại đẫm lệ, vẫn như một hối quen rất khó bỏ của cô là luôn live hoặc quay lại để lại trên instagram của mình hôm nay cô cũng như thế, nhưng rất may mắn cô không quay mặt của mình trên mạng tài khoản của cô cũng khá nổi nhưng chưa có lần nào cô lộ mặt ra cả.

Quay xong chiếc clip đó cô cũng chẳng màn xem lại mà chỉ ngồi đỡ đẫm nước mắt cũng rơi luôn rồi không nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ xảy ra những chuyện này, trong đầu cô lại xuất hiện quá nhiều hình ảnh và câu nói của anh lúc nãy cô chẳng hiểu được vì sao mọi thứ điều sụp đổ chỉ sau một buổi học thêm như vậy.

Cô cầm lại cái ipad của mình xem lại những thứ trong ipad của mình, lướt qua lướt lại cô cảm thấy thật sự sáo rỗng không hiểu được vì sao từ nãy đến bây giờ lại cảm thấy tuyệt vọng như vậy, xem được một lúc cô thiếp đi một lúc nào cũng không hay biết gì.

Mọi người bị màn đêm bao phủ mỗi người có những suy tính riêng, có những nỗi buồn và cả niềm vui khác nhau.

Sáng ngày hôm sau anh và chị Thảo Ly lên xe về lại thành phố từ rất sớm, hình như là chị ấy cũng không bị gì nặng lắm chả buồn cho cô là bị một vết thương khá sâu nên việc đi lại của cô rất bất tiện, sáng sớm khi thức dậy cô bước vào nhà vệ sinh nhìn lại con mắt đã bị cơn khóc ngày hôm qua làm cho sưng phù lên cô càng nhìn lại càng bị bất lực, đang mải mê suy nghĩ thì cô bị tiếng gọi của bà nội làm cho giật mình.

“Nào cháu gái của bà ơi con có ý định muốn đi học trễ sao?” bà nội đứng bên ngoài vừa hỏi.


Cô nghe thì giật mình định nói lớn lên nhưng không được nữa giọng của cô đau hết cả lên rồi thật sự không thể nào nói lớn lên được nữa, giọng cũng khàn đi rất nhiều họng đau một cách kinh khủng khiếp.

“Vâng cháu biết rồi ạ” cô cố gắng nói với bà mặc dù đã đứng trước mặt vẫn không thể nào nói được lớn quá.

Bà nội nghe thì cũng biết là cô bị khàn giọng rồi lại còn thêm đau họng nữa.

“Được rồi đi vào phòng thay quần áo đi, tí nữa ra ngoài bà đưa thuốc cho cháu uống” bà nội nhẹ nhàng nói chuyện với cô.

Nghe thì cô gật đầu một cái kiên định cho bà biết mình đã nghe lời rồi, mặc dù bà của cô đã già rồi những ngày trước bà từng là một sinh viên của một trường được học y dược nổi tiếng đến tận bây giờ cũng chính là ngôi trường mà cô đang cố gắng để thi đỗ vào, và bà cũng là một viện trưởng của một bệnh viện nổi tiếng nhưng bà đã về hưu cũng được gần 3 năm nay rồi, còn ông nội Huỳnh của cô thì ngày trước làm về quân đội là một người anh em chiến hữu của ông cụ Đặng gia nên có thể gọi là thân thiết, và sau khi ông nội của cô xuất ngũ thì về lại quản lý bệnh viện cho gia đình và cũng chính là sếp của bà nội cô ngày trước.

Thay đồng phục xong hết mọi thứ rồi cô lại một lần nữa nhìn về mấy cái đồ công nghệ của mình để ngay ngắn trên bàn đang sạc, nhìn đi nhìn lại suy nghĩ đến suy nghĩ lui thì cô lại chọn lựa cho mình đem máy tính, ipad chỉ như thế mà thôi còn điện thoại thì cô cũng chả thèm đem theo nửa, thật sự là bây giờ cô không muốn người ngoài liên lạc được với cô một tí nào.

.

“Chào buổi sáng ông nội và bác cả ạ” cô đi xuống lễ phép thưa gửi, còn nhìn về phía bác cả hôm nay cũng qua chơi cùng với ông bà nội.

Bác cả cũng bất ngờ về giọng nói của cô nên nhanh chóng lấy tay lau miệng rồi đi lại đứng kế bên cô không ngần ngại mà dùi cô đến bàn ăn miệng không ngừng trách móc.

“Cái con bé này lớn đến chừng này tuổi rồi lại không biết quan tâm đến sức khoẻ của mình gì hết vậy hả?, rồi sau này cháu đi học xa thì sau nói sau này gì nữa chứ nay mai thôi bệnh như cháu có khi còn không thèm quan tâm đến khi liệt giường mới nhận thức được quá” bác cả bực mình không ngừng càm ràm cô.


Nghe những lời cuỷa bác cả cô vừa bị nhức đầu lại còn phải cố gắng nghe bác mắng thật sự cô không chịu nổi nữa rồi nữa rồi.

“Dạ vâng ạ cháu biết rồi” cô vừa nói vừa ngồi vào bàn ăn, cũng không quên đưa tay nhận lấy thuốc từ bà nội.

Bác cả trai từ nãy đến giờ không nói gì cũng mới lên tiếng.

“Mi với Thư ăn nhanh lên một chút đi hôm nay bác đưa hai đứa đến trường học” bác cả từ từ đưa cho cô thêm một miếng thịt rồi nói.

Bác cả trai của nhà cô là một giáo viên dạy môn toán và là một trong những giáo viên ác ma của trường cô nhưng lại may mắn nhất là cô không gặp bác cả dạy cô bởi vì nếu như gặp thì chắc chắn là đã bị vô tầm ngắm làm sai một trừ ngay một kiếp người của cô mất T_T.

“Vâng ạ” cô nói với cái giọng khàn khàn của mình còn bị ho nữa thật là hãm.

Bác cả đưa cô và em Thư là con của bác ấy đến trường cô nhóc này thì đang học lớp 10 nhưng không may mắn bằng cô là bị bố làm giáo viên chủ nhiệm, nhưng luôn khóc ròng với cô là không được như các bạn giống mình có ba mẹ làm giáo viên điều được chấm trước, mắt nhắm mắt mở cho qua con bé thì bị đì rõ lại còn bị soi xét nhiều nhất.


Trên đường tới trường con bé không ngừng than vãn với cô khóc không ra nước mắt.

“Đã bảo rồi nhất định không được vui mừng khi nhìn thấy ba em bước vào lớp của mình hay là phòng thi, bởi vì một khi ba em bước vào là y như một ông diêm vương bước đến với cây lưới thái của mình chuẩn bị đoạt hồn tụi em vậy” cô từng trải nghiệm nên cũng thật lòng chia sẻ với con em mới trải đời này.

Bác cả nghe hai đứa con gái lắm mồm ngoài sau thì bất lực cười bởi vì ông ấy không muốn có sự thiên vị nào trong trường, ông luôn muốn những đứa con những đứa cháu của mình tự đi lên bằng chính đôi chân của bản thân, mà không cần ông làm như vậy bởi vì tự ông ấy nhìn ra được từ cô và những người khác điều tự nhận thức được gia đình chúng ta điều như thế nào nên tự ẩn dật không muốn quá nổi bật nếu quá nổi bật thì cũng chỉ tự mình nổi bật mà thôi.

“Được rồi hai bà cô của cô ơi bây giờ xuống xe lên lớp học bài đi, mà Thư này tí bố kêu con lên bảng đấy nhé, còn bé Mi này tí nữa bác có thể dạy thế lớp con đó” bác cả còn cười một nụ cười giả trân vô cùng.

.