Vô Tình Gặp Vô Tình Yêu

Chương 16: 16: Cũng Là Ban Cán Sự Lớp Mà Nó Lạ Lắm





Mọi người bắt đầu lần lượt nữa rồi cuối cùng có vài người đúng kiểu nhân phẩm tốt lại chẳng lên bao giờ đúng là đỉnh thật mà, còn cô thì bị lên tận hai lần đúng là cái nhọ thật.

Khi hai người đó về chỗ thì hai đứa con gái kia cũng chủ động về lại chỗ ngồi của mình, khi nhìn thấy anh về lại chỗ thì cô chẳng hiểu được vì sao lại ngại ngùng như vậy, cô né tránh đi ánh mắt của anh và cả mọi người cô nằm dài thẳng xuống bàn.

“Này hát hai bài xong rồi nằm luôn à ?” Minh Duy cũng quay người qua hỏi cô.

Nghe giọng của thằng bạn mình thì cô ngước lên nhìn mặt mày cũng đanh đá hơn chút tại bởi vì cô vừa ngại vừa mệt lại buồn ngủ nên cô có phần hơi đanh đá một chút.

“Mồm im lại không thì tao ghi mày vào là mày làm ồn tao đó”cô ngước lên con mắt đã liếc xéo rồi.

Minh Duy bị há hốc mồm không ngờ được có ngày sẽ nhìn thấy độ đanh đá đó của con bạn yêu của mình vậy đó, Đổng Thành nghe cũng nhướng người mình lên hóng chuyện.

“Này nso buồn ngủ đó tí nữa nó quay qua nhai nát đầu của mày thì đừng nói sao xui nha con”Đổng Thành còn thêm câu này vào.


Minh Duy cũng im lặng không nói thêm tiếng gì nữa, mà quay xuống chơi cùng anh và Đổng Thành ba người nói là chơi cùng nhau nhưng cũng chỉ bàn về mấy chuyện bóng chuyền mà thôi, mặc dù cô nằm dài dưới bàn nhưng mà cô cũng nghe được lời nói của ba người đó nhưng ai mà chả hiểu được gì cả.

“Cho thầy mượn lớp một chút” thầy tổng phụ trách đội đứng ngoài cửa nói.

Chị Thanh Anh ngồi trên bàn giáo viên cũng lễ phép gật đầu với thầy ấy.

“À thầy kiếm lớp phó học tập Mi ra đây thầy nhờ” Thầy chỉ mới ngó đầu vào là đã kêu đến tên cô.

Nghe được lời triệu hồi linh hồn và cả cái thể xác mệt mỏi này thì cô đành phải lết thân mình ra ngoài nhận danh sách chỗ ngồi của 4 anh chị, khi trở lại thì cô mới nhìn thấy mình được xếp ngồi cùng với anh.

“Em đọc lại nhé chị Thanh Anh sẽ ngồi cùng với anh Liên Kiệt còn Thanh Mỹ sẽ qua chỗ của Minh Luân ngồi còn anh Khôi sẽ ngồi cùng với em và Minh Duy sẽ xuống chỗ của Đổng Thành phần chị Bảo Trân thì sẽ ngồi kế bên bạn Phong ạ” cô một mạch nói sơ đồ cho mọi người di chuyển về chỗ ngồi của mình.

Nhưng khi lớp cô ngồi nghiệm lại một lúc thì bất ngờ ồ lên một cách thích thú và bất ngờ còn pha chút gì đó khá khó xữ.

“Bây ai sắp cái chỗ ngồi cho Thanh Mỹ vậy?”một người kéo cô lại và hai bạn khác cùng lớp cô hỏi.

Chỉ có như thế mà Trà Mi mới giật bắn mình nhìn lại Thanh Mỹ ánh mặt đượm buồn và cả Minh Luân cũng không vui vẻ nói thẳng ra là không thích với cách sắp xếp này, cô nhớ rằng Thanh Mỹ và Minh Luân là bạn học cùng nhau từ lớp 6 đến tận bây giờ nói không ngoa thì hai người đó cũng có một mối quan hệ khá thân, nhưng cho đến khi cả hai vào cấp 3 thì cụ thể hơn là Thanh Mỹ đã thích Luân đến cuối năm lớp 10 thì Thanh Mỹ tỏ tình và bị cậu ta từ chối một cách thẳng và còn huỷ kết bạn mỗi khi nghe đến Thanh Mỹ thì cậu ta bắt đầu lảng tránh có khi là tỏ luôn cái thái độ không thích.

“Này thầy cô đúng là người vô tình quá đi mà” một cô bạn khác cũng lắc đầu nói.

Giờ thì sao bây giờ cũng chẳng còn làm gì được nữa, đành chấp nhận thôi cô cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

“Thôi đi chỗ sắp cũng đã sắp rồi thì biết sao bây giờ đây cũng còn có mấy buổi nữa học cùng nhau đâu” cô vừa nói xong thì ba người kia liền gật gù đồng tình tạm biệt nhau về chỗ ngồi, vừa nhìn đã thấy anh ngồi thù lù ở đó rồi.

“Chào nhóc hàng xóm” anh cực kỳ thân thiện còn nở nụ cười tươi hơn ánh mặt trời nữa.


Cô nhìn thấy cũng chỉ cười nhẹ rồi không thèm nói gì à mà không có nói mấy câu nữa chính là…
“Em ngủ đây có gì anh quản lớp hộ em còn không anh cứ trực tiếp lấy cuốn sổ màu trắng trong cặp viết tên từng đứa lại giúp em nhé để em đưa cô sau cảm ơn anh đã hợp tác” cô nói liên huyên một mạch cuối còn bonus thêm cho anh một nụ cười thân thiện giả tạo rồi ụp mặt ngủ.

Anh nghe cô miệng tài lanh tài lẹt nói một mạch thì ngớ ra rồi lại cười một cái, nhanh tay lấy cho cô cái áo khoác của anh cũng là của một local brand khó nổi trong nước, cảm nhận được một cái gì đó đậy lên đầu của mình làm cho tối lại, khiến cho cô dễ vào giấc hơn nhiều đấy chứ.

“Anh Khôi này chiều nay anh rảnh không?” Minh Duy lên tiếng hỏi.

Thành Khôi nghe thì quay xuống nhìn hội họp lại một bàn.

“Có chuyện gì à?”.

“Vậy thì chiều nay làm mấy trận bóng chuyền không anh?” Đổng Thành hỏi.

Anh nghe thì nhìn đứa nhóc kế bên tính toán gì đó, rồi gật đầu nhưng vẫn đính kèm theo đôi lời.

“À chiều hôm nay nay anh đi được nhưng không đánh đến chiều tối với mấy được rồi, nên anh về sớm tí nhé” anh Khôi cười nhẹ.

Mấy đứa bạn cô cũng không nói gì chỉ gật đầu đồng ý mà thôi, không nói gì nhiều lớp cô vẫn cứ sinh hoạt riêng của mình có đứa chụp ảnh, có đứa thì ngồi học bài nhưng là số rất ít còn lại biết òi đó đứa thì hát còn có thêm cả một bộ casino chuyên đánh bài, lắc bầu cua.


“Nè he mấy đứa dưới coi chừng tí xuống phòng hiệu trưởng chơi đó” chị Bảo Trân đi đến phía bàn cuối nhưng không phải là có ý tốt gì đâu mà là ngồi xuống chơi cùng.

“Tụi em chẳng cần phải lo gì cả đâu có hội ban cán sự ngồi kia thì lo gì ạ toàn là con cưng thôi” một đứa nhướng mắt về phía của ba người quyền lực nhưng không mấy bạn ạ, đứa có quyền nhất thì trùm đầu trùm cổ đi ngủ, còn hai đứa kia thì một người ngồi buồn thui thủi bấm điện thoại, đứa sống hết mình với cái bộ môn thể thao.

Mấy đứa nó nhìn rồi đồng loạt lên tiếng.

“Nhìn có chán không cơ chứ” hội casino đồng loạt la làng chán nản nhìn ba đứa tụi cô.

Nghe thế Đổng Thành cũng quay xuống nói.

“Bây ơi nhìn xem Minh Duy nhà chúng mình vẫn rất hừng hực nhưng không đúng lúc thôi, còn con lớp phó học tập bị dong nào nhập rồi bây giờ cọc như quỷ đụng đến cho nó cắn hay gì, còn chị Thanh Mỹ bị bận trầm củm rồi bây hiểu chưa hả”.

.