10
Tôi nghĩ rằng anh đã tức giận như vậy, nên trong thời gian ngắn chúng tôi sẽ không gặp nhau.
Nhưng tôi không ngờ chúng tôi lại ở cùng một bộ môn.
Trước đây tôi chưa từng gặp anh lần nào.
Bộ môn liên hoan, tôi đến mà không nghĩ nhiều.
Kết quả vừa vào trong phòng đã nhìn thấy khuôn mặt họa quốc hại dân của Tạ Lương Thần.
Khẽ nâng tầm mắt, thờ ơ quét về phía tôi.
Sau đó rũ mắt xuống, giả vờ không quen biết tôi.
Được lắm, anh giả vờ không quen tôi.
Vậy thì tôi cũng xem như không quen anh.
Ban đầu không có chuyện lạ gì xảy ra hết.
Chờ mọi người uống rượu xong, sau khi đi hát KTV, mọi người không nhịn được nữa.
Đề nghị chơi trò truth or dare.
Chưa chơi được vài vòng đã đến lượt tôi thua.
Ngồi bên cạnh tôi là Tần Vũ, là người bạn nam thân nhất của tôi ở trong câu lạc bộ.
Cậu ấy đặt câu hỏi: "Cậu đã yêu đương bao giờ chưa? Kể hết ra xem nào."
Một ánh mắt sáng ngời nhìn về phía tôi, tôi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Tạ Lương Thần.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, rất không thèm để ý tới tôi.
Trong lòng tôi chợt nổi lên một chút chua xót.
Mối tình này không có gì không thể nói, tôi thành thật nói: "Tớ đã từng yêu qua mạng với một người có giọng siêu trầm thấp, lúc đầu, thi đại học áp lực quá lớn, yêu đương giải sầu, tớ đã chia tay với anh ấy vào ngay đêm mình đậu đại học. Cũng chỉ có một đoạn tình đó thôi."
Sao mà tôi lại cứ cảm thấy ánh mắt Tạ Lương Thần giống như đèn đổi màu, lúc xanh lúc đỏ vậy nhỉ? Ít nhiều gì mọi người cũng nghe qua mối quan hệ giữa chúng tôi, họ bỡn cợt mà nhìn chúng tôi.
Có người còn “hiểu chuyện” hỏi theo: "Tạ Lương Thần thì sao, đã từng yêu chưa?"
Tôi đột nhiên cảm thấy tầm mắt của anh đặc biệt nóng bỏng, hận không thể rút gân lột da tôi.
Tôi co rúm lại, vô ý thức tiến về phía Tần Vũ bên cạnh.
Khuôn mặt của anh càng tối hơn.
Cắn chặt răng gằn từng chữ nói: "Từng yêu đương qua mạng, sau khi cô ấy thi đỗ đại học, thi đậu 211, nói với tôi rằng sau này mình phải học hành thật tốt rồi đá tôi luôn."
Nữ sinh kia kinh ngạc cười nói: "Trường chúng ta không phải là 211 sao?Thật trùng hợp!"
Ánh mắt mọi người đều quét qua quét lại giữa hai chúng tôi, rõ ràng đang nói hai chúng tôi đang mèo vờn chuột.
Thành thật mà nói, tôi gần như nghĩ rằng chúng tôi thật sự có mập mờ ấy.
Nhưng người yêu đương với tôi lúc ấy, nói là mình đã đi làm rồi, hơn nữa giọng của người kia là giọng của một ông chú.
Hoàn toàn không giống với giọng nói lười biếng trong sáng của Tạ Lương Thần.
Nhưng tôi vẫn chột dạ.
Vội vàng giải thích: "Không phải đâu, giọng nói của người đó không giống với anh ấy, giọng đó là giọng của một ông chú."
Bọn họ cười vang, "A ~ thì ra cậu thích giọng của ông chú à~"
"Không phải, tớ không có thích!"
Tôi đã uống một vài ngụm rượu vang, khuôn mặt cũng nóng bừng bừng.
Vội vàng lấy cớ đi vệ sinh để đi ra ngoài.
Ở cuối hành lang là một ban công nhỏ, tôi không đi vệ sinh, mà đi đến ban công để hít thở không khí.
Còn chưa đến nơi, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi.
11
Người đàn ông đè tôi trên tường.
"Người bạn trai mà trước đó em đã yêu qua mạng ấy, em thật sự không thích người đó sao?"
Lúc này tôi mới phát hiện là Tạ Lương Thần.
Thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra thì chính tôi cũng không biết, nhưng một khi đã đưa ra quyết định tôi tuyệt đối sẽ không quay đầu.
Hai năm nay cũng không quay lại tìm đối phương.
Làm người phải luôn nhìn về phía trước, vì vậy tôi cũng nhìn về phía trước.
Lúc nào tôi cũng thường nhớ về những ngày tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc tôi hỏi đề anh, còn có lúc anh giải thích thắc mắc cho tôi.
Tôi cảm thấy đó chỉ là thói quen, chứ không hẳn là thích.
Tôi lắc đầu. "Không thích."
Giọng nói vừa đủ để lừa gạt những bối rối trong lòng tôi.
Mặt anh đen lại.
Cắn răng bức hỏi: "Không thích giọng ông chú? Lúc trước tôi cố tình ép giọng vì em, em nói không thích liền không thích hả?"
Tôi hoàn toàn ngu người.
"Anh anh anh——」 "
“Anh anh cái gì mà anh? Cưng à, em không nhận ra anh, nhưng anh nhận ra em."
"Làm sao anh biết em ở đây?"
"Có phải em quên rồi không, hiện tại phần mềm nào cũng có địa chỉ IP?"
Tôi kinh hãi: "Anh bi3n thái à?"
Cơ thể anh đ è xuống, một mùi chất tẩy rửa thoang thoảng đập vào tôi.
Giọng nói khàn khàn: "Bi3n thái thì bi3n thái, nhưng bạn học Tiểu Ôn ơi, biết tôi tìm em bao lâu rồi không?"
Tôi càng hoảng sợ hơn.
"Lâu thế rồi mà em vẫn chưa nhận ra tôi, em là nhỏ không có lương tâm."
Tôi không phục: "Không phải anh nói với em là anh đi làm rồi à, hơn nữa anh còn dùng giọng của ông chú, vậy sao em nhận ra anh được.............."
Anh khẽ nhướng mày, liếc tôi một cái: "Không phải em cũng nói với tôi là em làm thợ rửa chén, ngày nào cũng rửa không hết à?"
Tôi: “...”
Thì cũng coi như người nửa cân kẻ tám trăm cà gam đi?
" Bạn bè của tôi nói con gái trẻ thường thích giọng ông chú, nhưng giọng tôi không phải vậy, nên chỉ có thể giả giọng cho em nghe, kết quả em còn đá tôi, lúc ấy tôi đã đăng ký trường giống như em, muốn cho em một bất ngờ, nào ngờ đêm đó em làm tôi chếc khiep, hai năm nay em cũng không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, đêm đó tôi ngồi xổm dưới ký túc xá của em, phiền muộn hút một điếu thuốc, không nghĩ tới em lại chủ động hôn tôi."
Coi như tôi cũng biết tin đồn ở đâu ra rồi.
Anh ấy có vẻ rất tủi thân, nhưng đột nhiên như thể đã nhớ lại tôi là kiểu ăn cứng không ăn mềm.
Ánh mắt bỗng hung ác: "Bạn học Tiểu Ôn, hiện tại tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với em, được chứ?"
Thậm chí lúc đó tôi cũng không biết mình đã nghĩ gì, tâm trí giống như bị mê hoặc.
Đột nhiên kéo cổ áo anh, ngửa đầu hôn anh.
Trừ việc yêu đương qua mạng với anh ra, thì đây là điều nổi loạn nhất tôi từng làm.
Ánh mắt anh ngẩn ra, đồng tử chậm rãi phóng đại.
Vành tai ửng đỏ, thậm chí không làm gì cả.
Giống như bị ngu rồi vậy.
Sau khi ý thức được những gì mình đang làm tôi đã lập tức buông anh ra.
Vô ý thức sờ sờ miệng.
Cứu tôi! Tôi bị đin rồi!
Anh phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi: "Hai lần rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Nhìn thấy sự do dự của tôi, khuôn mặt của anh chìm xuống: "Em nói đi, bây giờ quan hệ giữa chúng ta là gì?"
Anh giống như một đứa trẻ yêu cầu tôi nói chuyện.
Tôi: "......... Tình bạn trong sáng đi?"
Anh thẹn quá hóa giận, cúi đầu xuống hôn tôi.
Phẫn nộ hỏi: "Tình bạn trong sáng sẽ hôn như vậy sao?"
Tôi đã rất ngạc nhiên.
Bên kia hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi. "Chời đậu!".
"Tôi tuyên bố CP là thật!!."
Chời đậu, sao các thành viên của câu lạc bộ sao lại ra ngoài!
12
Danh tiếng một đời của tôi.
Tất cả đã bị phá hủy.
Đương nhiên, Tạ Lương Thần bên kia cũng tức giận, chính là kiểu dỗ không được ấy.
Tâm trí của tôi bắt đầu thường xuyên nhớ lại lúc chúng tôi yêu qua mạng.
Lúc đó tôi học lớp 12, cực kỳ căng thẳng.
Cho nên chỉ muốn yêu đương qua mạng để giải tỏa áp lực.
Tôi nói dối anh rằng tôi là một thợ rửa chén.
Anh ấy nói dối tôi rằng anh ấy là một ông chú khởi nghiệp.
Chúng tôi chơi trò chơi với nhau, nói chuyện qua điện thoại và tặng quà cho nhau.
Tôi đã diễn một vở kịch hoàn hảo.
Anh ấy thực sự không nghi ngờ gì, thậm chí còn bảo tôi đến công ty anh làm.
Tôi đã từ chối tất cả.
Cho đến khi thi đại học, anh còn đặc biệt hỏi sau này tôi sẽ đến thành phố nào.
Tôi đã nói với anh.
Tôi cũng không ngờ rằng anh sẽ biết tôi học trường nào, càng không ngờ anh sẽ đăng ký vào trường này theo tôi.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học chúng tôi vẫn còn liên lạc.
Đêm chia tay, tôi đã chọn nói lời chia tay với anh.
Nhanh chóng xóa tất cả các liên lạc với anh, buộc mình phải quên tất cả.
Tôi cũng chỉ dám ly kinh phản đạo một lần đó thôi, sau này liền cải tà quy chính không còn yêu qua mạng nữa.
Thậm chí còn không yêu đương.
Ai biết báo ứng lại đến sớm vậy chứ?
Nhưng tôi thực sự là một người tốt, sau này tôi sẽ không bao giờ yêu đương qua mạng nữa đâu, huhuhu.
Vào lúc tôi không biết làm sao để cứu vãn tình hình hiện tại.
Em trai tôi từ nhà lên đây.
Nên tôi chỉ có thể đặt những chuyện này sang một bên trước.
Mẹ tôi nói rằng em trai tôi muốn đến thăm trường của tôi, gần đây nó không chịu học hành, vào thời điểm mấu chốt như lớp 12 này, như vậy sẽ rất dễ đi sai đường.
Nên muốn tôi chỉ bảo nó nhiều hơn.
Tôi không ngần ngại đón em trai mình và đưa nó đến một khách sạn.
Mấy ngày nay tôi dẫn nó đi dạo quanh trường rồi đến thư viện.
Trong trường không thiếu người nỗ lực.
Chỉ dẫn nó đi xem kết quả nỗ lực của người khác thì cũng vô dụng, động lực như vậy chỉ là nhất thời.
Tôi muốn để nó xem có bao nhiêu thứ cần phải trả giá để có được kết quả đó.
Trường trung học vẫn còn là một môi trường tốt, các trường đại học có rất nhiều cám dỗ, nhưng vẫn có rất nhiều người có thể kiềm chế bản chất mê chơi của mình, chủ động giảm bớt xã giao, đặt mình trong thư viện.
Mấy ngày nay, mỗi lần tôi mở khung chat với Tạ Lương Thần.
Tôi có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng suy nghĩ một chút, tôi lại cảm thấy đến gần anh mới là hại anh.
Tôi đã làm tổn thương anh một lần, có lẽ anh cũng không muốn có dính dáng gì tới tôi nữa.
13
Trưa hôm đó, tôi và em trai tôi ra ngoài ăn tối, vô ý thức nghĩ đến Tạ Lương Thần.
Tôi không biết giờ anh ấy đang làm gì.
Đột nhiên em trai tôi lại nói: “Chị ơi, chị đã yêu đương chưa?”
"Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
Mặt em trai tôi đỏ lên:"Chuyện là em rất thích bạn gái kia, nhưng thành tích của cậu ấy tốt hơn em nhiều lắm, em sợ chênh lệch giữa chúng em sẽ càng lúc càng lớn... Cho nên muốn hỏi chị một chút."
Tôi gõ vào đầu nó, không nhịn được cười: "Thằng nhóc này hay thật——"
Còn không chờ tôi nói nhảm gì, một tiếng rống giận truyền đến từ xa:
"Ôn Xu, em không dỗ tôi vì đang mắc dỗ người đàn ông khác phải không?"
Bóng dáng quen thuộc kia, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đã chạy tới trước mặt chúng tôi, tuyên bố chủ quyền với em trai tôi.
Anh tức giận trừng mắt nhìn tôi.
Em trai tôi: "??"
Tôi: "??"
Anh giống như người chồng nhỏ bị vứt bỏ.
"Em hôn anh hai lần, còn lưu lại dấu vết trên người anh, có phải cũng không có ý định phụ trách hay không!"
Tôi: "!!?"
Em trai tôi: "???!"
Lần đầu tiên em trai tôi nhìn thấy một người phóng khoáng như vậy, bất an nhìn về phía tôi:
"Chị ơi, anh ấy......? Ảnh không giữ được nam đức dị luôn hả?”
Tạ Lương Thần chần chờ: "......... Chị?".
Đôi mắt của anh tỏa sáng, ngay lập tức nắm lấy bàn tay của em trai tôi.
Kích động hô: "Thì ra là em vợ à, thật sự là lũ lụt trôi miếu long vương, người một nhà không biết người một nhà!"
Anh nhất quyết mời chúng tôi ăn cơm, chúng tôi không cách nào từ chối.
Kết quả đồ ăn còn chưa dọn lên, anh đã bắt đầu kể khổ: "Em vợ, anh nói cho em biết, con người anh bình thường rất nhát gan, cực kỳ giữ nam đức, là chị em ép buộc anh, cho nên em phải nghĩ cách, để em ấy phụ trách với anh đấy!"
Em trai tôi do dự nhìn tôi: "Chị ơi, chị ép buộc ảnh hả?"
Tôi vội vàng xua tay, "Không phải, chị không có! Chị chỉ không cẩn thận hôn anh ấy hai lần... A phi phi, không có hôn gì sất!"
Chưa bao giờ nghĩ tới, Tạ Lương Thần vốn lạnh nhạt với người khác, tựa như chẳng có hứng thú với bất kỳ thứ gì, lại biết diễn như vậy.
Anh ấy bắt đầu kể khổ với em trai tôi, diễn rất nhập tâm.
Tôi hoàn toàn không thể xen vào.
Chưa được nửa giờ, em trai tôi đã bắt đầu nhìn tôi với đôi mắt vô cùng đau đớn.
"Chị, em thật sự không ngờ chị lại làm như vậy với một cậu bé ngây thơ như ẻm á."
Tôi sụp đổ: "Cứu mạng, anh ấy đã hai mươi rồi!"
Em trai tôi cam đoan với Tạ Lương Thần: "Em trai em yên tâm đi, anh đây sẽ làm chủ cho em, anh sẽ đại diện cho gia đình đồng ý cuộc hôn nhân này, sau này chị anh mà ép buộc em thì em cứ nói với anh đây!"
Tôi: "SOS, cứu tôi, cứu tôi..."
Tôi không nghĩ tới, chuyện của tôi và Tạ Lương Thần còn chưa giải quyết, hai người bọn họ đã kết nghĩa anh em.
Hơn nữa Tạ Lương Thần còn chủ động làm thay nhiệm vụ tôi.
Chiều hôm đó, em trai tôi đã giác ngộ.
Hơn nữa còn lập tức mua vé tàu cao tốc trở lại trường học để tiếp tục học hành.
Tôi: "....”
Chờ tiễn nó đi, tôi lập tức đứng ở phía sau Tạ Lương Thần.
Nhìn chằm chằm vào anh như hổ rình mồi.
Tạ Lương Thần có chút chột dạ, nhận sai cực nhanh:
"Bạn học Tiểu Ôn ơi, anh sai rồi."
Tôi bóp eo: "Rồi sao nữa?"
"Anh bị người ta dụ dỗ á! Ai cũng bảo em đá anh đi tìm mối khác, còn đi dạo quanh trường với một anh chàng cực kỳ đẹp trai suốt ba ngày."
Tên này đáo để ghê, tôi cũng không ngờ.
Vậy mà vẫn có người tung tin đồn cho Tạ Lương Thần?
Anh tra hỏi: "Em không liên lạc với anh, có phải thật sự không muốn quen anh hay không?"
“Ừm thì............"
"Tình bạn trong sáng cũng được, anh cũng có thể tiếp nhận.... Đừng không cần anh, được không?"
Cứu mạng, tôi thật sự không thể cưỡng lại được.
"Để em suy nghĩ đã........."
14
Anh tiếp tục để tôi làm bạn gái giả, còn thực sự đưa tôi đi gặp gia đình của anh.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn điều chỉnh lại cảm xúc của mình, để cho anh một lời rõ ràng.
Kết thúc trò hề này.
Tôi cho rằng người nhà anh hẳn là kiểu lịch sự tao nhã, khi ăn không nói chuyện gì đó.
Kết quả là, tôi vừa đến nơi, phát hiện ra rằng gia đình anh sống trong một căn biệt thự.
Tôi: Σ (□||.)
Mẹ anh trông thanh lịch, cao quý.
Nhìn thấy tôi lập tức kích động nắm lấy tay tôi:
"Cảm ơn con rất nhiều, con đúng là một người tốt!"
"Nhiều năm rồi chẳng ai quản được nó cả, thiếu chút nữa bọn dì đã đưa nó đến trại huấn luyện rồi, may là có con tiếp nhận nó!"
Khuôn mặt Tạ Lương Thần đen như đáy nồi.
Tôi không thể nhịn được bật cười.
Không nghĩ tới Tạ Lương Thần bị đối xử như vậy ở nhà.
Anh len lén nắm tay tôi rồi gãi lòng bàn tay tôi.
Ngưa ngứa.
Anh hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai tôi: "Bạn học Tiểu Ôn, quá đắc ý vênh váo sẽ có trừng phạt đó~"
Tôi nở nụ cười, nhướng mày có vài phần ý tứ khiêu khích: "Có thể có trừng phạt gì chứ?"
Anh nhếch môi, cười quyến rũ.
Tôi luôn có một linh cảm xấu.
Sau khi vào cửa, mẹ anh rất giỏi nói chuyện, ngược lại cha anh rất im lặng.
Là loại tính cách bù trừ, bổ sung qua lại cho nhau.
Sau khi nói chuyện một hồi, mẹ anh ngồi không yên: "Tiểu Ôn à, nếu các con đã quen nhau từ trước, vậy khẳng định cũng đã hiểu rõ lẫn nhau, con xem nó cũng không còn nhỏ nữa, các con sắp xếp lại đi, tranh thủ dẫn nó về nhà, dì và ba nó đã chuẩn bị đầy đủ lễ hỏi rồi!"
Lúc này tôi mới ý thức được, thì ra Tạ Lương Thần nói bị thúc giục kết hôn là thật.
Anh còn chưa tốt nghiệp mà cha mẹ anh đã bắt đầu gấp gáp.
Chỉ là—— tôi chọc chọc cánh tay anh, hạ thấp giọng hỏi:
"Sao ba mẹ anh lại biết chuyện lúc trước của chúng ta vậy?"
Mẹ anh thính tai, nghe tôi nói xong lập tức nhiệt tình giải thích cho tôi:
"Con không biết đâu, trước kỳ thi đại học thằng nhóc này đã yêu đương, lúc không làm bài tập về nhà liền ôm điện thoại di động cười ngốc nghếch, còn cam đoan với bọn dì là thành tích sẽ không trượt dốc, dì và ba nó thấy quả thật thành tích nó không bị trượt xuống mà ngược lại càng tốt, nên không quản nó nữa. Kết quả sau khi kết quả thi đại học được công bố, cả người nó chán nản, bọn dì liền biết hai đứa đã chia tay. Bọn dì đã tìm một người bạn gái cho nó, kết quả nó sống chec không hài lòng, không chịu quen cô gái khác. Không lâu trước đó dì phát hiện trạng thái trước đây của nó đã trở lại, vừa ăn cơm vừa cười ngu, bọn dì lập tức đoán được hai đứa đã tái hợp. Kết quả là, còn chưa bao lâu nó đã dẫn con về, con trai dì thật sự có tiền đồ."
Ôm điện thoại di động cười ngu? Đây là Tạ Lương Thần sao? Sao tôi cảm thấy không giống người tôi quen chút nào vậy?
15
Mặt Tạ Lương Thần đỏ bừng không thôi, ánh mắt mơ hồ lập lòe.
Thậm chí còn dời mắt không dám đối diện với tôi.
Tôi mỉm cười với dì: "Dì, bây giờ bọn con vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, không cần gấp."
Sau bữa ăn, mẹ anh vì để tác hợp cho chúng tôi.
Đã để Tạ Lương Thần dẫn tôi đi dạo trong vườn.
Tôi chưa bao giờ đến biệt thự, nên đi theo anh đi dạo trong vườn.
Anh ho nhẹ một tiếng, "Lời mẹ anh nói em đừng để ở trong lòng, bà ấy chỉ vội lo chuyện cưới sinh cho anh thôi, em không cần khó xử."
Tôi nói: “Thật sự thì em cũng hơi khó xử í."
Vẻ mặt anh tối sầm lại, ngay cả đuôi mắt cũng rũ xuống.
Có vẻ như cực kỳ tủi thân.
Tôi đột nhiên dừng lại, anh cũng dừng lại, nghi ngờ nhìn tôi.Tôi ngửa đầu nhìn anh:"Anh cúi xuống chút đi."
Sau đó tôi kiễng mũi chân lên hôn anh một cái.
Anh ngu người: "Em, em có ý gì? Lần này cũng là ngoài ý muốn hả?"
Tôi cong môi, nhìn về phía trước:
"Ý của em là, em cảm thấy em cũng muốn tái hợp, nên muốn hỏi anh một chút là anh có bằng lòng không?"
Trái tim đập nhanh, thật nhanh.
Mọi thứ dường như bị chậm lại.
Anh khàn giọng hỏi tôi: "Hôn cái nữa đi rồi anh sẽ nói cho em biết."
Tôi kiễng mũi chân muốn hôn sườn mặt anh, kết quả liền nhìn thấy anh bĩu môi không chịu thuận theo, có chút bất mãn.
Ánh mắt kia tựa như đang nói: "Hôn ở đây nè!"
Tôi không nhịn được bật cười.
Anh không nhịn được, gấp không thể chờ nâng mặt tôi, hôn sâu xuống.
Trên cao bỗng nhiên truyền đến tiếng xì xào xúc động.
"Chồng ơi ông tới đây coi nè, con trai mình hay thật!"
"Ngọt chéc tui rồi, ngọt quá đi!! Heheheeh, cuối cùng tui cũng có con dâu rồi, chồng ơi ông chuẩn bị xong chưa? Năm trăm vạn là quá ít, hay là chúng ta thêm một chút đi?"
"Để con gái nhà người ta đi theo con trai mình đúng là thiệt thòi cho người ta quá..."
Tôi không nhịn được cười ra tiếng.
Tạ Lương Thần thẹn quá hóa giận, trong đôi mắt đen kịt hiện lên một tầng nước mỏng, ảo não nói: "Ôn Tiểu Xu, em không chuyên tâm! Vừa mới có được anh, em đã không quý trọng!"
Tôi cười lớn hơn.
Trái tim trống rỗng bỗng nhiên như được lấp đầy bởi một số cảm xúc.
"Ôn Tiểu Xu, lần này chính em nói tái hợp, sau này em dám chia tay, anh sẽ——"
"?"
"Sẽ cắt đứt chân chó của anh, để em đau lòng chếc luôn!"
“Ét ô ét! Sao trước kia em lại không phát hiện, anh đáng yêu vậy chứ!"
Kiêu ngạo của anh đột nhiên tắt ngủm, có chút nhăn nhó: "Thấy đáng yêu thì nhớ yêu anh nhiều thêm chút nhá!"
16
Tôi và Tạ Lương Thần chính thức ở bên nhau.
Tôi không thích làm nổi, vì vậy đã đặt ra ba điều kiện với anh.
Bảo anh đừng gióng trống khua chiêng chiêu cáo khắp nơi.
Vẻ mặt anh nghiêm túc gật đầu, không có chút dấu hiệu tức giận nào.
Tôi cũng cảm thấy anh đổi tính.
Kết quả không bao lâu, tôi đã phát hiện, anh có đổi tính hồi nào đâu? Anh chỉ đang lợi dụng sơ hở thôi!
Tôi đang ở gần tòa nhà giảng dạy để chờ anh tan học, đột nhiên nhìn thấy anh.
Có một cô gái đã cản anh lại, dường như muốn đến gần anh.
Vẻ mặt anh lười biếng, đầu ngón tay lơ đãng chỉ lên bảng tên trước ngực.
Tôi chưa thấy tấm bảng đó bao giờ.
Tôi không biết nó là gì.
Nữ sinh kia vô ý thức liếc mắt nhìn bảng tên một cái, xấu hổ đến mặt đỏ lên, vội vàng bỏ chạy.
Lúc này anh mới nhìn thấy tôi, lập tức chạy về phía tôi.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần anh thấy tôi đều sẽ chạy tới, giống như chờ không kịp muốn gặp tôi.
Rõ ràng một ngày gặp hai ba lần.
Chờ anh đến trước mặt, tôi lập tức nắm lấy bảng tên trước ngực anh nhìn thoáng qua.
Được rồi, khó trách cô gái kia lại xấu hổ.
Tôi còn không dám nhìn mấy chữ to mà anh đã viết lên đó.
Bạn trai duy nhất của một mình Ôn Tiểu Xu!!
Tôi buồn cười, nhưng vẫn nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc: "Giải thích chút coi?"
Ánh mắt anh mơ hồ, giọng nói quật cường: "Học sinh trung học người ta đều có bảng tên, sinh viên đại học như anh cũng muốn làm một cái thì có sao không?"
"Không sao cả, nhưng anh tự ghi tên mình không được à?"
"Bạn của anh đều nói nữ sinh rất không có cảm giác an toàn, nếu anh không làm gì hết, lỡ em chạy rồi thì anh biết tìm ai nói lý đây?"
Từ lúc ở bên anh, số lần tôi cười càng lúc càng nhiều.
Đưa tay nhéo nhéo mặt anh.
Anh để mặc tôi nhào nặn.
Tôi đại phát từ bi: "Được rồi, vậy anh cứ đeo đi."
Anh liếc mắt nhìn, ôm mặt tôi hôn tôi.
Tôi đột nhiên muốn nói cho anh nghe những suy nghĩ trước đó của mình:
“Này, Tạ Lương Thần.”
“Làm sao vậy?"
"Thật ra sau khi gặp anh thì em đã hơi nghi ngờ anh là người yêu qua mạng trước đây của mình, anh không chỉ biết em thích ăn cái gì, còn biết em thích kiểu nào, cứ như cố tình tới quyến rũ em vậy á."
Một tay anh đút vào túi, tay còn lại véo chóp mũi tôi.
Giọng nói cưng chiều: "Đúng vậy, chính là muốn quyến rũ em đấy, sợ em bị người ta cướp đi, vậy em có bị anh quyến rũ không?"
"Có chứ, cũng may là anh kiên trì."
"Đương nhiên, anh nhất định sẽ buông tha cho cưng đâu, cho dù em có tiếp tục thử anh, anh cũng sẽ không buông tay."
Tôi lao vào lòng anh.
Giống như hồi đó khi yêu qua mạng, tôi đã làm chuyện này vô số lần trong giấc mơ.
Ôm chặt lấy anh.
Không bao giờ tách ra nữa.
Chúng tôi cùng nhau đi đến trường.
Trên con đường rợp bóng cây, đột nhiên truyền đến tiếng nói của tôi:
"Tạ Lương Thần, lúc trước cái đôi vừa hôn vừa xoay vòng ở dưới ký túc xá, còn đá em vào bồn hoa nhào vào trong ngực anh á, là bạn của anh đúng không?"
Thân thể anh cứng đờ, giọng nói mơ hồ: "Không, không phải đâu."
Tôi tức giận, nhéo nhéo cơ bụng anh.
Anh mới cười ra tiếng: "Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của anh, đừng bóp, em muốn cắn anh cũng được á."
Chếc tiệt, nể tình cơ bụng của anh, nên tha thứ cho anh đó ~
- (Toàn văn hoàn thành)