Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 88: 88: Vài Ngày Không Gặp Như Cách Ba Thu






“Sau đó em nhanh trí, nghĩ cách chạy thoát.” Đường Nhã Phương nhún vai: “Tóm lại, người phụ nữ này cũng không phải loại hiền lành gì, lúc trước cô ta làm trò nhục nhã em trước mặt mọi người, hình ảnh kia, em đến nay rất khó quên”
“Về sau chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không khiến cho em chịu tổn thương nữa đâu.”
Lục Đình Vỹ ôm chầm cô, vỗ nhẹ phía sau lưng cô.

Anh có thể tưởng tượng, một cô gái mới ra đời, lúc gặp phải loại biến tướng của quy tắc này, trong lòng sẽ hoảng loạn cùng sợ hãi cỡ nào.

Cũng may sau đó cô không có chuyện gì!
Nhưng mà, trước kia anh không biết thì không tính, hiện tại anh đã biết, đương nhiên không có khả năng xem như chưa có chuyện gì xảy ra được.

“Cảm ơn anh Đình Vỹ.

Nhưng mà em muốn tự mình xử lý chuyện này, món nợ với Hoàng Hương Ly, sớm muộn gì cũng phải tính, còn ảnh chụp này, em tạm thời còn không tính tuôn ra ngoài.

“Bà xã có tính toán gì không?” Lục Đình Vỹ buông cô ra, nhíu mày hỏi.

“Cũng không có gì, lần này trở về, Chu Như Ngọc chỉ sợ lại không an phận nữa.


Gần đây trong giới thế mà có không ít minh tinh ở giúp nâng đỡ cô ta, Cao Mỹ Kiều cùng Hoàng Hương Ly cũng ở trong đó.

Lần này nếu cô ta có thể an phận một chút, thế thì cũng chẳng có chuyện gì, nếu không thể, vậy cũng đừng trách em dụng thủ đoạn đặc biệt”
“Có đôi khi, anh thật hy vọng em không cần hiếu thắng như vậy.”
Lục Đình Vỹ than nhẹ, hơi đau lòng sờ gương mặt cô.

Thân là nhân vật bậc đế vương trong giới, Lục Đình Vỹ đương nhiên biết, muốn đứng trong nghề này, không có tâm trí tính toán, nhất định gặp phải gian nan vô cùng.

Mấy năm nay, một mình Đường Nhã Phương lăn lê bò lết, như đi trên băng mỏng, mới lấy được thành tựu như vậy, trong đó gian khổ không cần nói cũng biết.

Đường Nhã Phương ở trong lòng anh thân mật cọ cọ lòng bàn tay to lớn ấm áp, cười nói: “Chuyện chính mình muốn làm, vất vả một chút có đáng gì, hơn nữa, nếu em không mạnh, chỉ sợ không biết cống ngầm đã đẩy bao nhiều lần thuyền”
“Đó là trước kia, nhưng hiện tại, em đã có một chỗ dựa."
“Hì hì, chính là bởi vì có chỗ dựa, cho nên em làm việc mới có thể không sợ hãi như vậy.”
Nếu là trước đây, phần lớn Đường Nhã Phương sẽ áp dụng thái độ một điều nhịn chín điều lành.

Nhưng bởi vì sau khi ở bên Vi Vịnh Phong bị thiệt thòi lớn một lần, cô đã hiểu ra một chuyện, có đôi khi ẩn nhẫn, sẽ chỉ làm người khác cho rằng cô dễ bắt nạt, đúng lúc phản kích, mới có thể đủ để cho người khác kiêng kị.

Hiện tại cô, đã không dễ bị bắt nạt như vậy nữa!
Bởi vì quảng cáo đã quay chụp xong, mấy người Đường Nhã Phương cũng không cần ở lại thành phố này, đang tính ngày hôm sau trực tiếp quay về Hải Phòng.

Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nhã Phương đi gõ cửa phòng Chu Như Ngọc, lại phát hiện cô ta đã dẫn theo người đại diện cùng trợ lý trả phòng, lên phi cơ rồi.

Hiển nhiên, trong chuyển du lịch này, Chu Như Ngọc không cách nào chiếm chỗ tốt từ trên người Đường Nhã Phương, cũng là hoàn toàn mất đi nhẫn nại.

Không có mấy người Chu Như Ngọc, cô cùng Lục Đình Vỹ ở cùng nhau, càng không cố kỵ, chờ đến khi cô chậm rãi trở lại Hải Phòng, đã là trưa hôm đó.

Sau khi ra sân bay, Lục Đình Vỹ đưa Đường Nhã Phương về công ty trước.

đem đường nếu sơ đưa về công ty.

Lúc Tống An Nhi nhìn thấy cô, không nói hai lời liền đi lên: “Đường Nhã Phương, mấy ngày không thấy, như cách ba thu, mình nhớ cậu muốn chết.”
Đường Nhã Phương đẩy ra cô ấy, chà xát cánh tay đang nổi da gà, lạnh lẽo nói: “Ghê tởm chết mình, không phải muốn quà à? Không có!”

“Mất hứng”
Tống An Nhi bĩu môi, buông Đường Nhã Phương ra, sau đó đi theo cô đến vị trí bàn làm việc: “Lần này đi ra ngoài thế nào?”
“Cả ngày đối mặt với mấy gương mặt chán ghét, cậu nói thế nào?”
Đường Nhã Phương trợn trắng mắt, tức giận nói.

“Kia quả thật không tốt lắm.

Nhưng mà so sánh với cái này, tiếp theo mới thật sự phiền toái lớn cho cậu.”
Biểu tình của Tống An Nhi có chút nghiêm túc nhìn văn phòng của Lạc Bích Nguyệt một cái: “Buổi sáng sau khi Chu Như Ngọc trở lại công ty, liền tìm Lạc Bích Nguyệt khiếu nại cậu, nói cậu trong lúc ở ngoài, không tuân thủ mệnh lệnh của công ty, cự tuyệt phối hợp hợp tác cùng cô ta, không màng danh dự của công ty.

Năng lực của người phụ nữ kia không nhỏ, sáng sớm Lạc Bích Nguyệt đã bị kêu đi mở họp, hiện tại phỏng chừng đang chờ cậu á.”
“Ồ, phải không?”
Biểu tình của Đường Nhã Phương không có vẻ gì là ngoài ý muốn, hiển nhiên là đã đoán được Chu Như Ngọc sẽ như vậy từ lâu.

Cô mím môi, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh: “Mình đây liền đi tìm Lạc Bích Nguyệt, thật ra mình lại muốn nhìn thử, công ty lần này còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước như thế nào.”
Sau khi hàn huyên vài câu đơn giản với Tống An Nhi, Đường Nhã Phương liền đứng dậy đi đến văn phòng giám đốc của Lạc Bích Nguyệt.

“Đã tới?”
Nhìn thấy Đường Nhã Phương, Lạc Bích Nguyệt buông công việc trong tay, biểu tình lãnh lệ xưa nay lại trở nên nhu hòa rất nhiều.

"Dạ."
Đường Nhã Phương gật gật đầu, cũng không đợi Lạc Bích Nguyệt chủ động mở miệng, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Giám đốc, chuyện công ty tôi đã nghe nói, không biết cấp trên đối với chuyện này, tính toán xử lý thế nào?”

Lạc Bích Nguyệt ngẩn ra một chút, dường như không đoán được lần đầu gặp mặt Đường Nhã Phương đã trực tiếp dứt khoát như vậy, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Cấp trên bên kia tạm thời bị tôi áp xuống, cô cũng biết, tôi không tin lời nói phiến diện từ một bên.

Còn nữa, nếu thật muốn nghe, so với Chu Như Ngọc, tôi càng muốn tin tưởng cô hơn chút.

Suy cho cùng, tôi đã làm cấp trên của cô hai năm rồi!”
“Cảm ơn giám đốc.”
Đối với sự tin tưởng của Lạc Bích Nguyệt, Đường Nhã Phương cảm kích vô cùng.

“Nói thử sao lại thế này đi.” Lạc Bích Nguyệt chỉ sô pha, ý bảo cô ngồi xuống.

Đường Nhã Phương gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống, trình bày đơn giản một số chuyện đã trải qua cho Lạc Bích Nguyệt, sau đó cô hỏi: “Công ty ở phương diện này là hy vọng tôi đơn phương công khai làm sáng tỏ sao?”
Nhìn đôi mắt một mảnh khôn khéo của cô gái trước mắt, Lạc Bích Nguyệt thở dài: “Công ty quả thật yêu cầu như vậy.

Nhưng mà cô yên tâm, chuyện này, từ đầu đến cuối lỗi sai đều không phải của cô, là công ty không nên tội đổ hết lên đầu cô, cho nên, tôi sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ đẩy cô đi ra ngoài làm sáng tỏ chuyện này.”
Với Đường Nhã Phương mà nói, Lạc Bích Nguyệt không thể nghi ngờ là một cấp trên tốt, cô ấy ân oán phân minh, về công về tư, cho dù ngày thường khiến cho người khác cảm giác rất nghiêm túc, nhưng cô ấy lại không phải là người không phân biệt đúng sai.

Trong lòng Đường Nhã Phương càng cảm kích ý tốt của Lạc Bích.