Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 332: 332: Tôi Muốn Ở Cùng Anh Ấy






Đến khi buổi tụ họp kết thúc thì đã là đêm khuya rồi.

Trong khoảng thời gian đó, vì Tống An Nhi đột nhiên cảm thấy không khỏe nên phải rời đi trước cùng Tống Văn Mac.

Người ồn ào nhất đêm này là Minh Tiểu Tiểu, say nhất cũng là cô “Để tôi đưa cô ấy về khách sạn.

Lục Đình Chiêu bế
Minh Tiểu Tiểu đã say như chết trên số pha lên.

Thấy vậy lông mày Lê Mẫn Nghi nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lộ rõ vẻ không vui.

Đường Nhã Phương để ý đến cô nên đã giơ tay vỗ vào vai cô một cái rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Tiểu uống say”
Lê Mẫn Nghi cắn môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lục Đình Chiêu đang ôm Minh Tiểu Tiểu, trong mắt tràn đầy không vui.

Dĩ nhiên cô biết là Minh Tiểu Tiểu uống say, nhưng lòng dạ cô chính là nhỏ mọn như vậy, cô không muốn nhìn thấy bạn trai mình ôm người phụ nữ khác.

Giống như Lục Đình Chiêu cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại, khi nhìn thấy mặt cô đang khó chịu, thì môi không khỏi cong lên.

Đây là cô đang ghen.

Vì vậy anh ôm Minh Tiểu Tiểu đi đến bên cạnh Lê Mẫn Nghi, tròng mắt trong veo đen nhánh không chớp mắt nhìn cô: “Em đi cùng anh đưa cô ấy đến khách sạn.

“Tôi sao?” Lê Mẫn Nghi kinh ngạc trợn tròn mắt hỏi.

“Làm sao vậy? Không muốn đi sao?”

Lê Mẫn Nghi hơi cong môi: “Mặc dù tôi cũng không muốn lắm, nhưng thấy anh cũng đã uống nhiều rượu rồi nên tôi quyết định cố gắng đi cùng anh lần này.”
Câu nói này làm Lục Đình Chiêu không nhịn được mà bật cười, rõ ràng cô cũng rất muốn đi, nhưng lại nghĩ một đẳng làm một nẻo, thật sự là rất đáng yêu.

Đường Nhã Phương cũng không nhịn được mà bật cười, cô đến gần Lê Mẫn Nghi rồi nói nhỏ vào tay cô ấy: “Mẫn Nghi, cậu cũng quá kiêu ngạo rồi.”
Lê Mẫn Nghi liếc cô một cái rồi nhướng mày nói: “Không còn cách nào, tớ chính là kiêu ngạo như vậy đấy Cô hơi bất lực với giọng nói thiếu đánh kia đành cười cười nói: “Dạ dạ dạ, cậu rất kiêu ngạo
Lê Mẫn Nghi cười cười cũng không nói gì nữa.

Đoàn người vào thang máy sau đó đi thẳng xuống bãi đậu xe, Lục Đình Chiêu ôm Minh Tiểu Tiểu bước chân trầm ổn đi về phía xe mình, mà Lê Mẫn Nghi thì máy móc đi sau lưng cậu.

Mặc dù cô biết cậu và Minh Tiểu Tiểu không có gì, nhưng nhìn cậu ấy ôm Minh Tiểu Tiểu, trong lòng cô vẫn không thoải mái.

Sau này cô tuyệt đối sẽ không để Minh Tiểu Tiểu uống say nữa, nếu không lại làm phiền đến người đàn ông cao ráo của cô, còn làm cô thấy ấm ức nữa.

Ngay tại lúc Lê Minh Nghi nghĩ vậy, Minh Tiểu Tiểu trong ngực Lục Đình Chiêu bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt mê ly nhìn vào chiếc cằm kiến nghị của Lục Đình Chiêu, môi đỏ của cô chậm rãi nâng lên: “Anh Đình Vỹ.….…
Giọng nói của cô rất nhỏ chỉ như đang lẩm bẩm, nhưng trong gara để xe lại rất yên tĩnh nên có thể nghe rất rõ ràng.

Lục Đình Chiêu lập tức cúi đầu xuống, thấy cô đã tỉnh, liền cong môi lên, ôn nhu nói: “Nghỉ lâu như vậy rốt cuộc cũng biết tỉnh rồi a.”
Cho dù đầu óc vẫn rất hỗn loạn nhưng Minh Tiểu Tiểu vẫn nhận ra cậu không phải anh Đình Vỹ.

Anh Đình Vỹ đầu?
Đáy lòng cô hơi hoảng hốt, cô giãy giụa muốn rời khỏi ngực cậu.

Lục Đình Chiêu không nghĩ tới cô đột nhiên lại giấy giụa thiếu chút nữa tay giữ không chắc làm ngã cô xuống đất.

Cậu vội vàng đặt cô xuống.

Bởi vì đầu vẫn còn choáng váng, lại bị ôm, nên khi chân vừa chạm đất cả người cô đã hơi nghiêng ngả đứng không vững.

Lục Đình Chiêu vội vàng đưa tay ra đỡ cô, tránh cho cô bị ngã.

Lê Mẫn Nghi đi ở phía sau thấy vậy vội vàng bước nhanh tới, sau đó cô hỏi: “Đây là thế nào?”
Lê Mẫn Nghi mở to mắt nhìn Minh Tiểu Tiểu, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, người này không phải mới vừa rồi còn say, ngủ đến bất tỉnh nhân sự sao? Sao lúc này lại tỉnh rồi chứ?
Minh Tiểu Tiểu lắc lắc đầu cho bớt choáng, sau đó cô ngước mắt nhìn hai người trước mặt hỏi: “Anh Đình Vỹ đầu rồi?” “Bọn họ đi đường khác.” Lục Đình Chiêu trả lời, sau đó quay đầu nhìn xung quanh tình kiếm bóng dáng của anh chị dâu mình.

“Em muốn gặp anh ấy.

Dứt lời Minh Tiểu Tiểu bước chân loạng choạng, tùy tiện đi thẳng về phía trước.

Bởi vì sợ cô sẽ ngã, Lục Đình Chiêu chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo bên cạnh đỡ cô.

Lê Mẫn Nghi đành phải đi theo.

Thật là phiền phức! Trong lòng Lê Mẫn Nghi oán giận.

Một chiếc xe Maybach từ trong khúc quanh lái ra, Đường Nhã Phương ngồi trong xe liếc mắt nhìn thấy ba người đứng cách đó không xa.


“Bọn họ đang làm gì vậy?” Đường Nhã Phương cau mày lại, sau đó để Lục Đình Vỹ lái xe qua.

Xe dừng lại bên cạnh mấy người Lục Đình Chiêu, Đường Nhã Phương trực tiếp mở cửa xe bước xuống.

“Các người đang làm cái gì thế?” Đường Nhã Phương vỗ đầu hỏi.

Cô nghi ngờ nhìn qua Lê Mẫn Nghi và Lục Đình Chiêu, sau đó ánh mắt rơi vào trên mặt Lâm Tiểu Tiểu.

Mắt Minh Tiểu Tiểu đột nhiên sáng lên, cả người chạy về phía trước.

“Anh Đình Vỹ!”
Đường Nhã Phương quay đầu lại, thì ra Đĩnh Vỹ cũng xuống xe.

Mà chuyện xảy ra tiếp theo làm cô trợn tròn mắt.

Minh Tiểu Tiểu chạy tới phía Lục Đình Vỹ, sau đó đưa tay ra ôm lấy anh, mặt dán vào ngực anh, nhắm mắt lại ngọt ngào nói: “Anh Đình Vỹ “Mẹ nó!” Thấy một màn này, Lê Mẫn Nghi không nhịn được chửi tục.

Lục Đình Chiêu nghe thấy khẽ gõ đầu cô: “Con gái không được nói tục.

Lê Mẫn Nghi liếc cậu một cái rồi nói: “Anh quản tôi.” “Tôi mặc kệ em, ai quản em chứ.” Lục Đình Chiêu cười đầy ẩn ý nói.

“Tự quản chính mình đi.

Mặc dù lời của cậu làm cô rất vui nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm cái này, mà là
Cô nhìn Đường Nhã Phương đang sững sờ, lại nhìn về phía Lục Đình Vỹ bị Minh Tiểu Tiểu ôm, cố ý nói to: “Phương à, cậu không cần nghĩ nhiều, Tiểu Tiểu chỉ là em gái của giám đốc Vỹ mà thôi.

“Em gái” hai chữ này cô cố ý nói thật to.

Nghe vậy Lục Đĩnh Vỹ nâng mí mắt lên nhìn, tầm mắt anh rơi vào khuôn mặt khó tin của Đường Nhã Phương, không phải anh không hiểu ẩn ý câu nói của Lê Mẫn Nghi.

Nhưng mà anh cũng chỉ nở nụ cười dịu dàng nói với Đường Nhã Phương còn đang ngày người: “Vợ, em đừng đứng nhìn, mau tới giúp đi.


Giọng nói của anh đã thành công đem thần trí Đường Nhã Phương về, cô trùng mắt nhìn anh sau đó chạy nhanh đến.

Lục Đình Vỹ đẩy nhẹ Minh Tiểu Tiểu ra, Đường Nhã Phương chạy đến mau chóng đỡ lấy Minh Tiểu Tiểu
Cô ngước mắt lên nhìn Lục Đĩnh Vỹ hỏi: “Phải làm sao bây giờ?”
Lục Đình Vỹ nhưởng mày, ánh mắt liếc về phía Lục
Đình Chiêu đang đứng bất động.

Lục Đình Chiêu vừa nhận được ánh mắt của anh lập tức đi nhanh đến.

“Tiểu Tiểu, anh đưa em về khách sạn.” Lục Đình Chiêu vừa nói vừa đưa tay ra ôm lấy Minh Tiểu Tiểu, nhưng không ngờ cô lại từ chối.

“Em không muốn, em muốn ở cùng anh Đình Vỹ
Lục Đình Chiều cau mày lại: "Anh Đình Vỹ của em phải đưa chị dâu về, làm sao có thời gian coi chừng em được.

Giọng nói của Lục Đình Chiêu không được tốt lắm, có chút nghiêm khắc, Minh Tiểu Tiểu vừa nghe vậy, hốc mắt liền đỏ ửng lên, nước mắt chảy ra ấm ức nói: "Anh hung dữ với tôi.

Lục Đình Chiêu vốn đã uống nhiều rượu, đầu cũng hơi đau, lại nhìn thấy cô khóc đầu lại càng đau hơn.

Nhưng cậu cũng không dám lớn tiếng với cô nữa, chỉ có thể dịu dàng khuyên nhủ: "Tiểu Tiểu, cô ngoan ngoãn, anh Thánh Nghiêu đưa cô về khách sạn.

Môi Lê Mẫn Nghi giật giật, câu này nói.

tại sao lại hơi kỳ lạ nhỉ?.