Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 318: 318: Là Cầm Thú Chứ Không Phải Là Con Người






Điều tồi tệ mà cô đáng lo ngại nhất đã xảy ra.

Nhìn người đàn ông mình thích đi cùng người phụ nữ khác, Lê Mẫn Nghi không biết phải làm gì.

Bây giờ tâm trạng của cô được miêu tả bằng những từ như là:
Ngột ngạt, buồn tủi và hơi khó thở.

Đôi mắt cô trở nên ươn ướt, nhưng cô vẫn cố nén một nụ cười và nói, “Anh về rồi à.”
Nghe thấy tiếng nói, hai người đang nói chuyện lúc này mới nhìn lên, nhìn thấy cô thì sững sờ.

Lục Đình Chiêu phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lê Mẫn Nghi nhún vai, “Anh không trả lời điện thoại.

Tôi nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra với anh nên vì vậy tôi mới đến đây xem thử.

“Không trả lời?” Lục Đình Chiêu cau mày, sau đó sờ tất cả các túi trên người, rồi cười cười xin lỗi cô, “Tôi xin lỗi, tôi quên mang theo điện thoại di động.”
“Không sao.” Lê Mẫn Nghi mỉm cười, nhưng nụ cười này không qua được mắt anh.

Cô chuyển tầm mắt sang người phụ nữ trong vòng tay anh, một tia lạnh lùng thoáng qua mắt cô, nụ cười giễu cợt xuất hiện nơi khỏe môi.


“Tối nay anh cho tôi leo cây là vì đi cùng cô gái này à?”
Nghe đến đây, Lục Đình Chiêu mới nhớ lại việc anh đã đồng ý với cô, đầu tiên anh mỉm cười xin lỗi cô, sau đó giải thích: “Không phải tôi cố ý không đi mà là Hình Lan không được khỏe, nên tôi đưa em ấy đến bệnh viện và quên mất đã đồng ý với cô về buổi hẹn tối hôm nay”
Hinh Lan? Lê Mẫn Nghi khẽ nhướng mày, trong mắt cô hiện lên một tia giễu cợt, hô lên một cách trìu mến.

Nhạy cảm nhận ra sự không hài lòng của cô, Trần Hình Lan trong vòng tay của Lục Đình Chiêu vội vàng nhích chân sang một bên, cố gắng rút khỏi sự giúp đỡ ân cần của anh.

Nhưng thân thể vẫn chưa hồi phục, chân Trần Hình Lan mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.

May mắn thay, Lục Đình Chiêu nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đỡ cô ta lại, "Em đang làm gì vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và giọng nói quan tâm của Lục Đình Chiêu, lòng ghen tị và bất mãn trong đáy lòng Lê Mẫn Nghi cứ cuộn trào lên.

Sắc mặt của Lê Mẫn Nghi chìm xuống, lạnh lùng nhìn Trần Hình Lan.

Trần Hình Lan gần như không đứng vững nắm lấy cánh tay của Lục Đình Chiêu, cười yếu ớt với anh, “Em không sao.”
Sau đó, cô ta ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lê Mẫn Nghi, gần như bị sốc, trong tiềm thức muốn thả cánh tay của Lục Đình Chiêu ra.

Tay chưa kịp thả tay ra thì cả người cô ta đã bay lên khỏi mặt đất.

Hóa ra là Lục Đình Chiêu bể cô ta lên, cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh trong sự ngạc nhiên.

Chỉ nghe anh nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ đưa em vào, để em không bị ngã nữa.”
Sự dịu dàng của anh khiến cô ta hơi rung động, hạ tầm mắt xuống để che đi cảm xúc trong lòng, nhẹ giọng đáp: "Ừm, cảm ơn anh.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lê Mẫn Nghi, như một nhát dao cứa vào tim cô một cách mãnh liệt.

Đau, rất đau.

Lục Đình Chiêu ôm Trần Hình Lan đi ngang qua cô tựa như cô không tồn tại ở đó.

Lúc này, cô nghe được Trần Hinh Lan thì thầm: “Mẫn Nghi, thật xin lỗi.

Thật xin lỗi ?
Lê Mẫn Nghi cười nhạo, nhưởng mày, cô quay người và đi về phía họ.

Lục Đình đang cầm chìa khóa và mở cửa một cách khó khăn, Lê Mẫn Nghi đi qua và trực tiếp lấy chìa khóa.

“Để tôi mở cho.”

Sau đó, cô mở cửa ra, Lục Đình Chiêu ôm Trần Hình Lan đi vào trước, cô đi theo sau.

Lục Đình Chiêu nhẹ nhàng đặt Trần Hình Lan xuống ghế sô pha, rồi quay lại nhìn Lê Mẫn Nghi đang bước vào, chân mày hình kiếm anh hơi nhưởng lên, “Muộn như vậy mà cô chưa về, ba cô không nói gì à?”
“Ông ấy có thể nói gì? Tôi đã nói với ông ấy tôi đang ở cùng với anh Lê Mẫn Nghi nói một cách thờ ơ, sau đó bước đến và ngồi bên cạnh Trần Hinh Lan.

Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Hình Lan, hơi nhíu mày, quan tâm hỏi: “Hinh Lan, cô bị sao vậy?"
Vừa rồi mới vẻ mặt lạnh lùng không vui nhưng hiện tại lại thân thiện như vậy, sự thay đổi này khiến Trần Hình Lan có chút bối rối, thậm chí còn nghĩ rằng Mẫn Nghi có chút hơi đáng sợ.

Nhưng Trần Hình Lan vẫn mỉm cười và trả lời thành thật, “Viêm dạ dày, kèm theo nôn mửa, nếu không phải là anh Đình Chiêu phát hiện kịp thì chỉ sợ tôi mất nước và bị bất tỉnh rôi.

Sau đó, cô nhìn Lục Đình Chiêu, đôi mắt đầy biết ơn.

Lê Mẫn Nghi mỉm cười, “Cô là bạn của tôi, Đình Chiêu là bạn trai tôi.

Anh ấy giúp cô cũng là điều thường tình.

Ý tứ đằng sau câu nói này, trừ khi một kẻ ngốc mới không hiểu dụng ý của nó.

Lục Đình Chiêu hơi nhướng mày, cảm thấy vừa rồi hình như cô đang ghen?
Trần Hình Lan ngượng nghịu cười, cúi đầu nói nhỏ: “Mẫn Nghi, tôi xin lỗi, làm cô không vui rồi.”
Lê Mẫn Nghi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, “Không, tôi không khó chịu, tôi thậm chí còn rất vui vì bạn trai mình là một người tốt bụng như vậy.”
“Anh nói phải không, Đình Chiêu?” Cô quay sang hỏi Lục Đình Chiêu.

Lục Đình Chiêu nhướng mày, “Cô nói phải."
Lê Mẫn Nghi liếc nhìn anh, sau đó thân thiết nói với Trần Hình Lan: “Nếu cô cảm thấy không thoải mái, thì nghỉ ngơi sớm đi.


Tôi với Đình Chiêu không làm phiền cô nữa.”
Trần Hình Lan yếu ớt cong môi, “Được rồi, hai người về trước đi.”
Mặc dù cơ thể cô ta vẫn rất khó chịu và hy vọng rằng sẽ có ai đó ở bên cạnh mình lúc này, nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được, họ là quan hệ bạn trai bạn gái, cô ấy không thể trơ trẽn yêu cầu một trong số họ ở lại với mình được.

Lục Đình Chiêu lo lắng cô sẽ ở một mình, “Không, tôi sẽ ở lại với em, Mẫn Nghi cô về trước đi.”
Khi cô nghe tin anh ở lại với Trần Hinh Lan, một tia tức giận hiện lên trong mắt Lê Mẫn Nghi, làm sao cô có thể để họ ở chung với một phòng nhau được?
“Không, anh phải đi với tôi.” Lê Mẫn Nghi yêu cầu một cách ngang ngược.

Lục Đình Chiêu cũng có sự kiên định của riêng mình, “Hinh Lan quá yếu, trong trường hợp lỡ có chuyện gì xảy ra, cả hai chúng ta đều phải chịu trách nhiệm”
Nhìn thấy sự không hài lòng trên khuôn mặt của Lê Mẫn Nghi, Trần Hinh Lan nhanh chóng nói với Lục Đình Chiêu: “Anh Đình Chiêu, em không sao, em có thể tự chăm sóc cho mình được.

Lục Đình Chiêu tức giận liếc cô một cái, “Em còn không đứng vững thì làm sao có thể tự lo cho mình được?”
Trần Hình Lan thực sự muốn anh ở lại với cô ta, nhưng ...!cô ta nhìn Lê Mẫn Nghi một cách rụt rè.

Lê Mẫn Nghi quay đầu lại và liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn Lục Đình Chiêu, cô biết rằng cô không thể buộc anh về cùng với mình.

Vì vậy, cô quyết định.