Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 315: 315: Từ Ngọc Nữ Biến Thành Tểu Tam






Hành động này của Thẩm Minh Hà rơi vào tầm mắt Đường Nhã Phương, cô không khỏi cười thầm, sau đó giới thiệu một cách ngắn gọn.

Cô chỉ vào Lê Mẫn Nghi và Tống An Nhi, “ Đây là những người bạn tốt nhất của chị, Lê Mẫn Nghi và Tống An Nhi.”
Sau đó, cô ấy chỉ vào Thẩm Minh Hà và nói với hai người họ: “Còn đây là Thẩm Minh Hà, chắc hai cậu cũng biết.”
Lê Mẫn Nghi nhướng mày, “Tớ biết, tên Thẩm Minh Hà cũng nằm trong danh sách hot search của Facebook mà.”
Mặc dù Thẩm Minh Hà tuổi còn trẻ nhưng cô không phải là kẻ ngốc, cô có thể nghe được lời chế giễu trong lời nói của Mẫn Nghi, vẻ mặt có chút xấu hổ, gượng cười : “Xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho chị Nhã Phương.

“Không sao.”Đường Nhã Phương quay sang lườm Lê Mẫn Nghi một cái, sau đó nở một nụ cười dịu dàng: “Lần này cảm ơn em, nếu không phải em đứng ra nói giúp thì chỉ một bên chị đơn độc thanh minh thì cũng không làm rõ được.”
Thẩm Minh Hà ngượng ngùng cười, “Chị Nhã Phương, chị không cần phải cảm ơn em, đây là việc em nên làm.”
Đường Nhã Phương mỉm cười, nhìn sang Lê Mẫn Nghi và Tống An Nhi, thấy vẻ không hài lòng của cả hai, liền cảm thấy hơi khó chịu.

“Còn hai cậu đừng nói lung tung nữa, dù sao đi nữa thì Thẩm Minh Hà cũng đã giúp mình mà.”
Lê Mẫn Nghi và Tống An Nhi cùng nhìn nhau và mỉm cười, cả hai đều tin vào lời cô nói.

Đường Nhã Phương nở nụ cười hài lòng, sau đó quay lại nhìn Thẩm Minh Hà, hỏi: “Khi nào thì em trở về đoàn phim?”
“Sáng sớm ngày mai.” Thẩm Minh Hà cười đáp.


Đường Nhã Phương gật đầu, “Quay phim có suôn sẻ không?"
"Mọi chuyện đều tốt đẹp, một thời gian sau là sẽ quay xong.

Thẩm Minh Hà nhấp một ngụm trà, do dự hỏi: “Chị ơi, em nghe nói nhà họ Đường cũng đầu tư cho phim truyền hình đúng không?”
“Ừm, đúng là đang có dự định như thế.”
“Đã chọn được diễn viên chưa ạ ?” Thẩm Minh Hà hỏi lại.

Lúc này, Lê Mẫn Nghi nói, “Thế nào? Cô cũng muốn tham gia à?”
Lê Mẫn nghi hỏi quá trực tiếp, Thẩm Minh Hà trở nên lúng túng, nhất thời không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận.

Tống An Nhi nhìn vẻ mặt không biết nên làm gì của Thẩm Minh Hà, khỏe môi gợi lên nụ cười giễu cợt, “Nếu cô Thẩm Minh Hà đây đã hỏi như vậy thì chắc là có ý như vậy rồi.” Hai người họ thiệt tình
Đường Nhã Phương đưa tay đỡ trán, sao lại quên mất những gì vừa nói lúc nãy rồi? Đúng là thua bọn họ mất!
Đối mặt với sự không có ý tốt của hai người đối diện, Thẩm Ninh Hà có chút bồn chồn, hai tay cầm chặt tách trà, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Nhìn thấy vậy, Đường Nhược Tâm vội vàng nói: “Kịch bản vẫn chưa xác định, diễn viên vẫn chưa bắt đầu tuyển chọn, nhưng nếu có vai diễn phù hợp với Minh Hà, chị nhất định sẽ liên hệ với em.”
Thẩm Minh Hà thậm chí còn xấu hổ hơn khi Đường Nhã Phương nói điều này, mặc dù chính cô đã chủ động hỏi Đường Nhã Phương về việc quay phim truyền hình vì cô thực sự muốn có được một vai diễn.

Nhưng loại suy nghĩ này hoàn toàn lộ ra trước mặt cả ba, cô ngoài xấu hổ thì chỉ là thật sự càng xấu hổ hơn.

Nhìn ra suy nghĩ của cô, Đường Nhã Phương đưa tay vỗ vỗ vai cô, mỉm cười an ủi: “Đừng có xấu hổ, em là diễn viên thì không nên từ bỏ mọi bất kì cơ hội nào, vậy nên em đang làm rất đúng”
Thẩm Minh Hà nhìn cô đầy cảm kích, “Cảm ơn chị”
Đường Nhã Phương hoàn toàn coi cô như em gái của mình, trìu mến sờ lên đầu cô, “Ăn cơm trước đã rồi nói chuyện tiếp
“Dạ." Thẩm Minh Hà cười ngọt ngào.

Nhìn thấy sự hòa hợp giữa hai người họ, Lê Mẫn Nghi và Tống An Nhi nhìn nhau, và cảm thấy được sự bất lực hiện lên trong ánh mắt của cả hai.

Đây có phải là Đường Nhã Phương xem Thẩm Minh Hà như là em gái rồi hay sao?

Thẩm Minh Hà hoàn toàn trở thành một người em gái đích thực, trong bữa ăn luôn nói chuyện không ngừng, cô kể về các điều thú vị trong quá trình quay phim, Đường Nhã Phương nghe mà liên tục bật cười.

Ngay cả hai người mặt lạnh như Lê Mẫn Nghị và Tống An Nhi không thể không cười ra tiếng, bọn họ không còn nhìn Thẩm Minh Hà với ánh mắt thù địch nữa.

Sau khi Thẩm Minh Hà rời đi, Lê Mẫn Nghi không thể không nói: “Thực ra, Thẩm Minh Hà tuổi còn nhỏ, làm sao có mưu đồ dựa hơi để nổi tiếng được? Chỉ là đơn giản muốn giúp cho Nhã Phương và Nghiêm Ninh thôi mà."
Tống An Nhi bĩu môi không đồng ý với lời nói của cô, "Mẫn Nghi, mọi người đều không thể dễ dàng nhận ra được vấn đề một cách rõ ràng, cho nên mình vẫn giữ nguyên thái độ ban đầu của mình”
Nghe vậy, Đường Nhã Phương gõ nhẹ vào đầu Tống An Nhi, tức giận nói: “Tại sao cậu lại không như Mẫn Nghi mà tỉnh ngộ sớm chứ? Thẩm Minh Hà có nhiều tuổi đâu nào, làm sao có thể có nhiều tính toán như vậy chứ?”
Tống An Nhi ôm đầu, mím môi, không thốt ra lời nào.

Tuy nhiên, Lê Mẫn Nghi lại chìm vào suy nghĩ, một lúc lâu sau, cô ấy đột nhiên nói: “Thẩm Minh Hà trong suốt cuộc trò chuyện đều một hai nhắc đến hai chữ anh Nghiêm Ninh.

Có phải là đã thích Nghiêm Ninh rồi hay không?”
Lê Mẫn Nghi nhìn hai người họ và hỏi ý kiến hai người.

Khi cô hỏi, Đường Nhã Phương và Tống An Nhi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Dường như Thẩm Minh Hà suốt buổi đều nhắc đến ba chữ “Anh Nghiêm Ninh”
“Chắc là như vậy.” Giọng điệu của Tống An Nhi có chút không chắc chắn.

Lê Mẫn Nghi nheo mắt, “Nếu cô ấy thích Nghiêm Ninh, thì mới có thể hành động như vừa nãy được.”

Đường Nhã Phương buồn cười nhìn cô, “Mẫn Nghi, đừng có tự mình suy diễn ..."
Cô chưa kịp nói hết lời, Tống An Nhi đã trực tiếp ngắt lời cô, “Tớ tin, Mẫn Nghi, những lời mà cậu vừa nói, dường như đúng đó."
“Đúng không, cảm giác của tớ không thể sai được.” Lê Mẫn Nghi lộ vẻ đầy tự hào.

Đường Nhã Phương tức giận trợn to hai mắt, sau đó đứng lên, “Hai cậu cứ tiếp tục suy diễn tiếp đi, mình đi trước đây.

Nói xong, cô rời đi, bỏ lại Lê Mẫn Nghi và Tống An Nhi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, rồi cả hai nhanh chóng đuổi theo Đường Nhã Phương.

Chuyện tình cảm của Nghiêm Ninh, dưới hai bài báo thanh minh cùng lúc làm nó trở nên thật nực cười và khó tin.

Cho nên, mối tình này đã dần phai nhạt giữa những ồn ào của cộng đồng mạng.

Đường Nhã Phương may mắn khi bộ phận quan hệ công chúng của công ty đã đưa ra một tuyên bố đúng lúc, nếu không có thể có một nhóm lớn phóng viên đứng ở cửa công ty chờ phỏng vấn cô.

Tin tức của làng giải trí cập nhật.