Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 308: 308: Thật Sự Rất Nhớ Cô






Kết thúc dạ tiệc từ thiện, khách khứa và khán giả từ hai đường khác nhau rời khỏi sân khấu.

Thân Minh Hà không gấp gáp rời đi, mà là nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.

Quản lý đi tới kéo lấy tay cô, nghiêm nghị chất vấn: "Còn không đi mau, em ở đây kỳ kèo cái gì?"
Thân Minh Hà cúi đầu, cười với quản lý, hỏi: "Chị Thanh, chị thấy anh Nghiêm không?"
"Nghiêm Ninh?" Chị Thanh sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: "Chị không thấy.

Sao vậy? Em muốn tìm cậu ta?"
"Vâng." Thân Minh Hà gật đầu, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, nỗ lực tìm kiếm bóng người quen thuộc từ trong đám đông.

Thấy thế, trên mặt chị Thanh hiện lên một chút không kiên nhẫn, cô ta dùng sức lôi kéo cánh tay Thân Minh Hà: "Tìm Nghiêm Ninh làm cái gì, chị cũng không có thời gian ở đây tìm người với em."
"Vả lại..." Chị Thanh hừ lạnh một tiếng: "Em đừng tưởng rằng em và Nghiêm Ninh chụp ảnh đùa giỡn là có quan hệ tốt với người ta bao nhiêu, cẩn thận bị phóng viên chụp được, sẽ bị fan của cậu ta chửi rủa."
"Không đâu, chị Thanh."
Thân Minh Hà giọng điệu không để ý chút nào khiến mi tâm chị Thanh nhíu chặt.

Nếu như nói Thân Minh Hà tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, điểm này cô ta còn có thể tiếp thu, nhưng mà "ngu xuẩn" như thế, nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, cô ta không thể chấp nhận nổi rồi.

Ngay sau đó, chị Thanh thẳng thừng kéo cô ta đi ra bên ngoài trung tâm thể thao.


"Chị Thanh, chị làm gì vậy?" Thân Minh Hà bị ép kéo đi, nhưng vẫn không quên nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Nghiêm Ninh.

"Chị là chị Thanh của em, sao có thể để cho em làm chuyện điên rồi đây!"
Chị Thanh khiến Thân Minh Hà nhất thời dở khóc dở cười.

Cô bất quá chỉ là muốn tìm anh Nghiêm, hỏi anh ngày mai có rảnh hay không.

Cô muốn mời anh ăn cơm mà thôi.

Tại sao chị Thanh liền biến một chuyện đơn giản như vậy bổ não thành phức tạp chứ?
Coi như là bị phóng viên chụp được thì thế nào? Chẳng qua đến lúc đó đứng ra giải thích không có gì thì được rồi.

Chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi, có gì mà phải căng thẳng?
Cô thật sự không hiểu.

Chị Thanh là quản lý của cô ngay khi cô vừa ra mắt.

Mặc dù có lúc thái độ không phải là rất tốt, nhưng chị ấy luôn luôn làm tròn bổn phận đối với cô.

Vì lẽ đó, nhìn thấy dáng vẻ chị Thành như vậy, Thân Minh Hà cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cợt, từ bỏ suy nghĩ tìm Nghiêm Ninh.

Ngày sau còn dài, luôn có cơ hội có thể mời anh Nghiêm Ninh ăn cơm.

Chị Thanh lôi kéo cô đi ra khỏi trung tâm thể thao, xe bảo mẫu đã chờ ở bên ngoài từ lâu, vừa thấy bọn họ đi ra, tài xế lập tức mở cửa xe.

Thời điểm Thân Minh Hà khom người định ngồi vào trong xe, khoé mắt liếc thấy một chiếc SUV dừng ở cách đó không xa, rất quen thuộc.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy biển số xe, trong mắt cô nổi lên ánh sáng vui vẻ.

Cô không để ý đến chị Thanh, thẳng thừng quay người chạy về phía chiếc xe kia.

Đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ, khiến chị Thanh căn bản không phản ứng kịp, muốn đưa tay giữ cô lại thì người đã chạy ra xa từ lâu.

Thân Minh Hà chạy đến bên cạnh xe, kính xe đặc thù làm cô không thể nhìn thấy tình huống bên trong, cô lập tức đến gần, dán vào kính xe, nỗ lực nhìn vào trong.


Lúc này, cửa kính xe bỗng nhiên chậm rãi hạ xuống, cô sợ đến mức mau chóng lùi về phía sau một bước.

Cửa sổ xe hoàn toàn hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn phi phàm.

Là Nghiêm Ninh.

Khoé môi Thân Minh Hà cong lên, giọng nói giòn tan kêu lên: "Anh Nghiêm."
Vẻ mặt Nghiêm Ninh lãnh đạm: "Có chuyện gì sao?"
Giọng điệu của anh có chút lạnh, nhưng Thân Minh Hà tựa như không phát hiện ra, nụ cười trên mặt vẫn xán lạn như cũ: "Em muốn hỏi...!anh Nghiêm, ngày mai anh có rảnh không?"
Hỏi xong, cô ngượng ngùng cụp mắt xuống, không dám nhìn anh, hai tay căng thẳng đảo loạn ở trước người.

Hai người, một người ngồi trong xe, một người đứng ở ngoài.

Không khí trầm mặc lặng lẽ chảy xuôi giữa hai người, âm thành ầm ĩ xung quanh tựa như không thể ảnh hưởng đến họ.

Một lúc lâu, âm thanh bình tĩnh của Nghiêm Ninh không hề nhấp nhô lên xuống vang lên: "Thật không tiện, tôi đã được anh ta sắp xếp lịch trình khác."
Nghe vậy, Thân Minh Hà giương mắt nhìn anh, trong mắt không hề che giấu thất vọng chút nào: "Hả, anh không ránh à?"
Nghiêm Ninh gật đầu: "Tôi không rảnh."
"Thân Minh Hà, em muốn chọc chị tức chết hay sao?" Chị Thanh đi tới, giơ tay chính là gõ xuống đầu Thân Minh Hà một cái, sau đó cười xin lỗi đối với Nghiêm Ninh trong xe: "Nghiêm Ninh, thật xin lỗi, làm lỡ thời gian của cậu, tôi đây lập tức mang con bé này về."
Nói xong, cô lại làm điệu bộ như muốn gõ đầu Thân Minh Hà: "Em, con bé này..."
Đột nhiên, tay cô dừng lại ở giữa không trung, lời nói nghẹn lại kinh ngạc nhìn Thân Minh Hà.

Chỉ thấy Thân Minh Hà hai mắt đẫm nước nhìn cô, dáng vẻ rất đáng thương.

Chị Thanh cau mày, không thể nào? Cô lại không có dùng sức mà gõ, con bé làm sao khóc được?

Nghiêm Ninh cũng nhìn thấy Thân Minh Hà khóc, nhưng anh chỉ thản nhiên quét mắt, lập tức đóng cửa sổ xe, kêu tài xế lái xe đi.

Xe chậm rãi chạy xa, Thân Minh Hà hai mắt đẫm nước mắt nhìn xe càng ngày càng cách xa, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.

"Rất đau sao?" Chị Thanh thấy cô khóc quá dữ dội, nhất thời tay chân hoảng hốt, giơ tay định xoa chỗ đầu bị cô gõ trúng.

Thân Minh Hà tránh né, chân mày chị Thanh nhíu chặt hơn: "Thân Minh Hà, em đây là đang giận dỗi sao?"
Thân Minh Hà nhìn cô một cái, sau đó giơ tay lau nước mắt, ném ra một câu "không có" rồi tức khắc quay người đi về phía xe bảo mẫu.

Chị Thanh như thể hoà thượng sở mãi không thấy tóc, hoàn toàn mờ mịt, không hiểu con bé này rốt cuộc là làm sao?
"Anh Nghiêm, cô Đường đến công ty tăng ca, anh muốn đi thẳng qua đó tìm cô ấy, chi bằng để lúc khác?"
Trợ lý ngồi trên ghế cạnh tài xế quay đầu nói với Nghiêm Ninh ngồi đằng sau xe.

Nghiêm Ninh đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được lời trợ lý, chậm rãi mở mắt ra, con người đen hẹp dài sâu xa khác thường.

Anh trầm ngầm chốc lát, môi mỏng khẽ mở: "Trực tiếp đến Thời Đại."
"Vâng." Trợ lý đáp một tiếng, sau đó dặn tài xế quay đầu xe ở giao lộ phía trước.

.