Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 291: 291: Làm Vài Chuyện Không Biết Xấu Hổ Không Biết Thẹn






"Ha ha, cậu trốn không thoát đâu." Cô mở mắt ra, mắt vì say mà trở nên lờ đờ nhìn cậu.

Mặc dù cậu biết cô mở mắt ra, nhưng thật ra cô không hề tỉnh táo.

Cậu bất đắc dĩ cười: "Mẫn Nghi, cô biết bây giờ cô đang làm gì không?"
Cậu là một người đàn ông bình thường, mà cô là một phụ nữ đã uống say.

Nhưng cô lại đặt cậu dưới thân, nếu đổi lại là người đàn ông khác không phải cậu, thì cô đã không giữ được trong sạch từ lâu rồi.

"Cô biết." Cô cười khúc khích, khóe môi mang theo nụ cười hạnh phúc ngọt ngào: "Cô muốn hôn cậu."
Dứt lời, chưa đợi cậu phản ứng lại, cô đã cúi đầu hôn lên môi cậu.

Một nụ hôn không có kỹ thuật gì, liếm mút lung tung, cảm giác giống như đang ăn thứ gì đó.

Trong phút chốc, Lục Đình Chiêu không có bất kỳ phản ứng gì.

Cậu nằm im đó, mặc cho cô hành động khác người.

Có lẽ cậu không phản ứng lại khiến cho cô tức giận, thế nên cắn bờ môi câu.

Cậu bị đau hơi hé miệng ra, vừa vặn tạo cơ hội cho cô.

Đầu lưỡi nhỏ nhắn xông vào trong môi của cậu, trong khoảnh khắc, mùi rượu nồng nặc trong miệng cô tràn ngập tất cả giác quan của cậu.


Theo bản năng, mày kiếm nhăn lại.

Cô gái này đã uống bao nhiêu rượu rồi chứ?
Đầu lưỡi của cô mạnh mẽ đâm vào trong môi của cậu, giống như tính cách của cô, thẳng thắn, tùy hứng.

Nhưng không thể phủ nhận, cô vẫn thành công khơi gợi lên dục vọng tiềm ẩn nằm sâu trong lòng cậu.

Ánh sáng âm u lóe lên, cậu đưa tay giữ lấy gáy của cô, đổi thế bị động thành chủ động, cuốn lấy đầu lưỡi của cô.

Cậu dùng sức mút vào, hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc.

Bầu không khí trong phòng từ tĩnh mịch trở nên kiều diễm.

Có lẽ do bị hôn đến không thể nổi, Lê Mẫn Nghi cau mày, bất an giãy dụa thân thể.

Cô đang say rượu nên không biết mình làm thế với một người đàn ông dẫn đến hậu quả thế nào.

Lục Đình Chiêu kêu rên lên một tiếng, sau đó xoay người đặt cô dưới thân.

Anh chống thân thể nhìn xuống cô, đôi mắt của cô vì động tình mà có vẻ trong suốt, long lanh đặc biệt quyến rũ.

Đôi mắt đen nhắm lạu, không hề che giấu dục vọng trong đó, nhưng cậu còn chưa bị dục vọng khiến cho váng đầu.

Bây giờ cậu biết rõ người đang nằm dưới mình là ai, cũng biết rõ nếu mình làm chuyện đó với cô thì sẽ có kết cục phiền toái thế nào.

Vì thế, cậu hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi xuống khỏi người cô.

Nghiêng đầu thấy cô đã ngủ thiếp đi, cậu cười khổ, đưa tay vuốt tóc sau đó đứng lên rời khỏi phòng...!
...!
Hôm sau, Lê Mẫn Nghi tỉnh lại, vừa mở mắt lại đã thấy mình ở nơi lẫm.

Cô bị dọa đến ngồi "vụt" dậy.

Bởi vì say rượu mà cô đau đầu, nhưng cô không rảnh bận tâm chuyện đó.

Cô hốt hoảng nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm này, sau đó cô cúi đầu vén chăn lên.

Sau đó cô thở dài một hơi, vẫn còn may, quần áo ngày hôm qua mặc vẫn còn đó.

Sau khi xác định mình vẫn ổn, cô mới có tâm trạng quan sát căn phòng này.


Phong cách trang trí đơn giản với màu trắng xám, cách bài trí cũng đơn giản, nhìn qua thì đây là phòng của đàn ông.

Nhưng mà đây là căn phòng của ai?
Cô đưa tay xoa huyệt thái dương đang đau đớn, cố gắng nhớ lại tình hình tối hôm qua.

Tối hôm qua, cô gặp Trần Hình Lan, hai người uống chút rượu.

Sau đó, Lục Đình Chiêu tới, sau đó nữa, có vẻ cô uống hơi nhiều dẫn tới chuyện về sau cũng không nhớ nỗi.

Nhưng nếu người uống rượu với cô là Lục Đình Chiêu, vậy thì người cuối cùng đưa cô tới đây hẳn là Lục Đình Chiêu.

Cô vén chăn đi xuống giường, rón rén đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, cẩn thận ló đầu ra ngoài nhìn một chút, không thấy một bóng người nào cả.

Vì thế cô to gan đi ra ngoài.

Đây là một ngôi nhà không lớn không nhỏ, ngoại trừ căn phòng cô tỉnh lại ra thì còn hai căn phòng nữa.

Phòng khách cũng không lớn, phối hợp với một chiếc TV năm mươi inch trông có vẻ hơi chật chội.

Cô đi đến phòng khách, bất ngờ khi thấy một người đang nằm trên ghế sa lon.

Là Lục Đình Chiêu.

Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy cậu, cả trái tim của cô đều bình tĩnh lại.

Tối hôm qua cậu ngủ ở phòng khách sao? Không phải nơi này còn có phòng dành cho khách sao?
Lê Mẫn Nghi không hiểu mà đi qua, ngồi xổm bên cạnh cậu.

Cô nhìn chăm chủ khi anh ngủ, trong đôi mắt long lanh hiện lên ý cười.


Khi còn thức cậu ta rất khó phong thái, nhưng lúc đang ngủ thì lại trẻ con thế này.

Trong mắt của cô lóe lên vẻ yêu thích, cô thấy lông mày của cậu khẽ nhíu lại, giống như là mơ chuyện gì không vui.

Quỷ thần xui khiến, cô đưa tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh chạm khẽ vào giữa chân mày cậu, nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn trên đó.

Mặc dù, động tác của cô rất nhẹ, nhưng Lục Đình Chiêu luôn ngủ không sâu vẫn bị đánh thức.

Cậu mở to hai mắt ra, Lê Mẫn Nghi không kịp trốn tránh, cứ như thế chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của cậu.

Cô vội vàng gượng cười đứng lên, giả vờ như vô tình đi qua nơi này: "Tôi nhìn thấy lúc cậu ngủ thiếp đi trên mặt có con muỗi, nên giúp cậu đuổi muỗi."
"Con muỗi?" Đôi mắt đang mông lung của Lục Đình Chiêu dần tập trung lại, cậu ta khẽ cười: "Tôi ở lầu cao như thế sao có muỗi được chứ?"
Rất rõ ràng cô đang nói dối.

Lê Mẫn Nghi gượng cười: "Có thể là con muỗi lạc đường."
Ôi trời, đáp án này thật sự khiến cho người ta muốn bật cười, cái gì mà con muỗi lạc đường chứ? Lục Đình Chiêu cười cười, chuyển chủ đề nói: "Cô nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Nhớ một chút xíu." Đúng là nhớ một chút xíu, cô chỉ nhớ bọn họ cùng nhau uống rượu mà thôi.

Thấy ánh mắt mờ mịt và bối rối của cô, Lục Đình Chiêu nhưởng nhưởng mày, thử hỏi: "Vậy cô có nhớ rõ tối qua cô uống say mượn rượu điên cuồng cưỡng hôn tôi không?"
"Cưỡng hôn anh?" Lê Mẫn Nghi kêu lên một tiếng, không tin mà nhìn chằm chằm vào cậu ta.

"Không thể nào, tôi không thể nào làm ra chuyện không biết xấu hổ, không biết thẹn này được.".