Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 29: 29: Hương Vị Của Em Càng Hấp Dẫn Hơn






Buổi tối, sau giờ làm việc Đường Nhã Phương đi thẳng về nhà.

Lục Đình Vỹ vẫn phải làm thêm giờ nên sẽ quay trở về muộn một chút, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên tự mình vào bếp chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn.

Phòng bếp trong nhà rất lớn, hơn nữa còn rất sạch sẽ và có đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

Đường Nhã Phương nhìn một chút, cuối cùng chọn thịt bò, khoai tây, mỳ ống và ngô, còn có các nguyên liệu khác, rồi mới bắt đầu bận rộn nấu ăn.

Trông cô giống với người mười ngón tay không chạm vào nước nhưng khi thực hiện lại rất nhuần nhuyễn, việc gì cũng biết như rửa rau, thái thịt, nêm nếm gia vị...!
Một lúc sau, mùi hương thoang thoảng bay ra khỏi bếp.

Khi Lục Đình Vỹ quay trở lại thì nhìn thấy cảnh này.

Cô vợ bé bỏng của anh đang đeo chiếc tạp dề, quay lưng lại với anh và đang bận rộn ở trong bếp.

Với vóc dáng xinh đẹp và khuôn mặt thanh tú của cô, mỗi một cử chỉ đều có nét tao nhã khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ.


Lục Đình Vỹ bước tới và ôm eo cô từ phía sau.

Đường Nhã Phương giật nảy mình, chiếc muỗng trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống: “Anh về rồi à?”
"Ừ."
Lục Đình Vỹ đáp lại một tiếng và tựa cằm vào vai cô, giọng nói trầm thấp và gợi cảm của anh khẽ vang lên bên tại cô: “Đôi bàn tay này của em thật sự không nên dùng để nấu ăn.”
"Đôi tay được sinh ra không phải dùng để làm việc hay sao?”
Đường Nhã Phương khẽ mỉm cười rồi vội vàng thúc giục: “Bữa tối sắp xong rồi, anh ra ngoài chờ trước đi.”
“Không cần, anh đợi ở đây là được.”
Lục Đình Vỹ thản nhiên nói nhưng không có ý muốn buông đôi tay đang vòng lấy eo cô.

Đường Nhã Phương có chút bối rối: “Anh định chờ như vậy sao? Như vậy em sẽ không làm được gì hết.”
“Anh có thể giúp em."
Anh trầm giọng nói, một đôi tay thon dài đưa ra phía trước che lại mu bàn tay của cô rồi nấu ăn cùng cô.

Lúc này, tư thế của hai người có chút mập mờ không rõ, Đường Nhã Phương có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua gò má.

Trái tim của cô bất giác đập loạn nhịp, khuôn mặt bỗng chốc nóng ran, hơi thở của anh ẩn giấu sự nguy hiểm, cô chịu không nổi nên đẩy anh ra: “Tổng giám đốc Lục, anh quấy rầy như vậy sẽ ảnh hưởng đến tài nghệ nấu nướng của em, cũng sẽ cản trở em trở thành một người vợ hoàn hảo.”
Ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu hơn một chút, rồi nói một cách đứng đắn: “Muốn trở thành một người vợ hoàn hảo, đây không phải là cách tốt nhất, có cần anh nói cho em một lối tắt hay không?”
“Lối tắt gì cơ ạ?”
Đường Nhã Phương tò mò nghiêng đầu nhìn anh.

"Lối tắt này..."
Anh khẽ mỉm cười và nói, đôi tay hơi dùng sức một chút đã dễ dàng xoay người cô lại, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng.

“Đừng, miếng bít tết còn đang ở trên chảo...”
Đường Nhã Phương khẽ kêu lên một tiếng phản đối.

Lục Đình Vỹ không có ý định buông cô ra, đôi tay ôm chặt cơ thể cô, một nụ hôn sâu và nóng bỏng kiểu Pháp mang theo sự dịu dàng và quyến luyến, không lâu sau đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của cô mãi cho đến khi cả người trở nên mềm nhũn mới dừng lại.

Lúc này, ai mà còn nhớ đến món bít tết nữa chứ? Rõ ràng món tráng miệng này càng hấp dẫn hơn.


Sau bữa tối, Đường Nhã Phương nhanh chóng về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Gần đây cô đã phải chịu rất nhiều đau khổ nên tinh thần không được tốt, vì vậy Lục Đình Vỹ đã yêu cầu cô mau chóng dưỡng tốt thân mình.

Nửa đêm đang ngủ, cô cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh mình nên mơ hồ dựa lại gần, sau đó tự nhiên gối lên vai anh giống như một chú mèo con cọ tới cọ lui vào ngực anh, giống như làm vậy mới có cảm giác an toàn.

Lục Đình Vỹ bật cười và ôm chặt lấy cô, rũ mắt ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn kĩ vẻ mặt của cô lúc ngủ, một cô gái tuổi đôi mươi với khuôn mặt mộc mạc và đôi má trắng ngần vừa mỏng lại vừa trơn, hồng hào và mềm mại, mái tóc đen thẫm như thác nước vương đầy trên gối.

Đôi mắt của cô ấy nhắm nghiền, đôi lông mi dài và cong vút, trông cô thật quyến rũ và dễ thương như một đứa trẻ ngây thơ.

Thật khó tin một cô gái như vậy ban ngày lại là dáng vẻ mạnh mẽ và cứng răn.

Nụ cười của cô như có ma lực thu hút anh không thể rời mắt.

Lục Đình Vỹ nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, rồi khẽ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lại giúp cô kéo lại tấm chăn đang đắp trên người.

Sau đó mới ôm cô và chìm sâu vào giấc ngủ.


Đêm nay, Đường Nhã Phương ngủ một giấc bình yên, ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần no đủ nhưng vị trí bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo từ lâu.

Đường Nhã Phương vốn tưởng rằng Lục Đình Vỹ đã ra ngoài rồi, ai ngờ lại nhìn thấy ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng và đang gõ máy tính, cũng không biết anh nhìn thấy gì mà đôi mắt sâu thẳm kia lại toát lên vẻ lạnh lẽo và buốt giá.

“Đình Vỹ có chuyện gì vậy?”
Đường Nhã Phương đi chân trần bước tới chỗ anh và hỏi.

Lục Đình Vỹ kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh rồi chỉ vào màn hình máy tính đang đặt trên bàn.

Đường Nhã Phương tò mò nhìn một chút.

Một trang tin tức được mở ra trên máy tính và tiêu đề của tin tức đó là “Cập nhập tình tiết mới nhất của vụ việc người thứ ba, em gái độc ác đánh chị gái của mình còn không buông tha đứa bé trong bụng”.

Dưới tiêu đề là một đoạn video, nội dung bên trong là những chuyện đã xảy ra với Chu Như Ngọc khi Đường Nhã Phương quay trở lại nhà họ Đường.

.