Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 282: 282: Cậu Rất Yêu Cô Ấy






Mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi đến, người đi đầu tiên đưa thẻ cảnh sát ra: “Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, có người báo cáo nơi này đang tiến hành hoạt động kinh doanh phạm pháp.”
Lương Phi Mạc dừng chân lại, quay đầu, một ánh mắt lạnh lùng không độ ẩm nhìn đến Dương Quốc Khánh, chỉ thấy không ngờ cảnh sát đến chỗ này, mặt mũi ai cũng trắng bệch.

Lương Phi Mạc chậm rãi thu tầm mắt lại, đôi môi mỏng vẽ lên một nụ cười lạnh, buổi tối hôm nay Thiên Thượng Nhân Gian biến mất khỏi Bắc Giang.

Cảnh sát đến lục lọi mọi ngóc ngách của phòng bao, mà Lương Phi Mạc và Dương Quốc Khánh được đưa xuống dưới tầng.

Quán bar lúc đầu náo nhiệt ồn ào giờ phút này rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đủ màu sắc vẫn lóe sáng như cũ.

Mười người cảnh sát vây lấy một đám người, những người bị vây lại sắc mặt kinh hoàng, có người còn hung dữ trừng cảnh sát.

“Không phải”
Thấy Lương Phi Mạc đi đến, có một cảnh sát liền ra tiếp đón.

Thấy có người tới, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của đêm nay: “Huỳnh Tư.”
Huỳnh Tư cười đập vai anh ta: “Tên nhóc này cậu cũng ở đây à?”
“Có hẹn ấy mà.” Lương Phi Mạc đáp hời hợt.

“Hẹn?” Huỳnh Tư nhíu mày, “Hẹn ai thì cũng không nên hẹn ở chỗ này chứ.” Quan lời nói có thể nghe ra được Huỳnh Tư xem thường nơi này đến mức nào.

Lương Phi Mạc cười, giọng mang thâm ý: “Chỉ một lần này thôi.”

“Tốt nhất là chỉ nên một lần thôi.” Huỳnh Tư tức giận liếc anh ta một chút: “Nếu có lần sau mà còn không phải gặp tôi thì cậu sẽ gặp phiền toái đấy”
“Cây ngay không sợ chết đứng.” Lương Phi Mạc nghiêm trang nói.

Huỳnh Tư không nhịn được buồn cười: “Vâng, cậu đúng là cây ngay không sợ chết đứng.”
Tiếp theo, Huỳnh Tư phân người phía dưới điều tra triệt để toàn bộ club một lần, sau đó tự mình đưa tay lên ôm vai Lương Phi Mạc rồi đi ra ngoài.

Thấy Lương Phi Mạc quen thuộc với cảnh sát như vậy, Dương Quốc Khánh làm sao có thể bỏ qua cơ hội nịnh nọt, tranh thủ thời gian Lương Phi Mạc chuẩn bị rời đi hét lên: “Tổng giám đốc Mạc, cậu đừng đi, cậu giúp tôi nói vài câu với bạn của cậu đi, trong club của tôi căn bản không có hoạt động kinh doanh gì phạm pháp đâu.”
Nghe thấy thế, Lương Phi Mạc dừng bước chân, Huỳnh Tư bên cạnh quay đầu nhìn, mi tâm nhíu lại: “Hừm, Lương Phi Mạc, cậu không định nói chuyện thay cho tên Dương Quốc Khánh kia chứ?”
Lương Phi Mạc không trả lời, Huỳnh Tư gấp gáp: “Cậu đừng làm cho tôi xem thường cậu nha, cậu biết Dương Quốc Khánh kia là kiểu người gì rồi chứ?”
“Tôi biết” Lương Phi Mạc nhìn gã một cái, sau đó quay người hướng về phía Dương Quốc Khánh cách đó không xe.

Thấy anh ta xoay người lại, trong mắt Dương Quốc Khánh lóe lên ánh sáng đầy hi vọng.

Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lương Phi Mạc vang lên: “Tổng giám đốc Khánh, nếu như đã hông có hoạt động kinh doanh nào phạm pháp thì cứ để bọn họ lục soát đi.

Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, anh nói xem có đúng không?”
Nói xong anh ta liền xoay người, không quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi.

Huỳnh Tư còn sững sờ nguyên tại chỗ, chưa kịp phản ứng thì Lương Phi Mạc đã đi rồi, gã nhìn Dương Quốc Khánh một cái, sau đó cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Dương Quốc Khánh mặt mũi xám như tro, biết mình đã không còn lợi thế gì nữa, quay lại từ con số không.

Ra khỏi club, Huỳnh Tư nhìn bốn phía tìm kiếm bóng người Lương Phi Mạc, cuối cùng cũng thấy anh ta ở bên cạnh một chiếc SUV màu đen.

Nhanh chân đi qua, dùng sắc vỗ vai anh ta, cười trêu chọc nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu không có giới hạn đến mức muốn thay Dương Quốc Khánh nói chuyện đó.

Lương Phi Mạc lành lạnh phủi anh ta một chút: “Tôi giống như người không có giới hạn như vậy sao?”
Huỳnh Tư nhưởng nhướng mày, không có trả lời, mà chuyển chủ đề: “Làm sao lại để Trần Vũ gọi điện cho tôi thế?”
Lương Phi Mạc quay đầu lại nhìn bảng hiệu của Thiên Thượng Nhân Gian vẫn sáng như cũ, ngoắc ngoắc môi: “Thành phố Bắc Giang không nên có kiểu club không chính thống như thế này tôi tại, tôi là vì dân trừ hại thôi.”
Nghe vậy, Huỳnh Tư tức giận trợn mắt nhìn anh ta một chút: “Nói lại xem.

Người khác không hiểu cậu thì còn được, tôi lại còn không hiểu rõ sao.

Cậu luôn không muốn xen vào chuyện bao đồng, bớt được chuyện nào hay chuyện đó, làm sao có thể đột nhiên lại nổi hứng vì dân trừ hại thế? Chắc chắn có chuyện gì đó khác.”
Lương Phi Mạc không khỏi cười:
“Huỳnh Tư, không ngờ anh vẫn hiểu rõ tôi như thế.”
“Đương nhiên, không phải cũng đã ở dưới giường cậu mấy năm rồi sao.” Nói xong Huỳnh Tư đưa tay lên khoác vai anh ta, mặt mũi tò mò nói: “Nói đi, rốt cuộc là vì sao lại làm như thế.”
Lương Phi Mạc nhìn gã một cái, sau đó ngửa đầu, ánh mắt hướng về không trung đen như mực, không nói gì.


Huỳnh Tư nhíu mày, được rồi, không nói gì.

Nhưng anh ta cũng không phải không hỏi ra được.

Thế là Huỳnh Tư thử hỏi: “Là vì phụ nữ sao?”
Vẫn im lặng.

Nhưng Huỳnh Tư lại hiểu: “Hóa ra là vì phụ nữ.

Nói một chút đi, tên già Dương Quốc Khánh kia làm gì người phụ nữ của cậu à?”
Lương Phi Mạc nghiêng đầu nhìn gã: "Huỳnh Tư, nhiều năm như vậy anh vẫn không thay đổi gì, vẫn hóng hớt như thế.”
Huỳnh Tư không phục: “Tôi không hóng hớt nha, tôi đang quan tâm cậu mà."
Lương Phi Mạc cười cười, sau đó đổi sang nét mặt nghiêm túc: “Huỳnh Tư, lần này bất kể như thế nào cũng phải làm cho Thiên Thượng Nhân Gian ở thành phố Bắc Giang biến mất.”
“Biến mất?” Huỳnh Tư nhíu mày, “Chuyện này không dễ đâu.

Dù sao nhà họ Dương cũng có người trong ngành cảnh sát, rất có thể chuyện sẽ cứ như vậy mà không giải quyết được gì.”
“Chuyện này không có khả năng xảy ra đâu.” Lương Phi Mạc cười lạnh, ánh mắt đen thâm thúy lộ ra một tia ác độc, “Những người kia nếu như dám giúp nhà họ Dương thì điều chờ bọn họ sẽ là về vườn.”
Huỳnh Tư nhìn anh ta, trầm mặc một lát mới mở miệng hỏi: “Cậu định lợi dụng thế lực của nhà họ Lương sao?”
“Sao lại không?” Lương Phi Mạc không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Xem ra cậu rất yêu người phụ nữ đó.

Nếu không thì anh ta đã không dùng đến thế lực của nhà họ Lương.

Anh ta rất yêu Tống An Nhi sao? Anh ta không chắc, nhưng trước mắt mà nói, anh ta không muốn cô phải chịu một chút tủi thân nào, chỉ muốn cô vui vẻ.


“Về sao có cơ hội dẫn đến cho anh em chúng tôi làm quen một chút.” Huỳnh Tư vỗ vỗ vai anh ta, sau đó nhìn về phía club, “Xem ra đêm nay lại bề bộn nhiều việc, tôi không nói chuyện với cậu nữa, hôm nào tụ họp sau.”
“Được.” Lương Phi Mạc gật đầu.

“Vậy tôi đi vào đây.” Huỳnh Tư quay người nhanh chân đi vào trong.

“Này!” Lương Phi Mạc đột nhiên gọi to.

Huỳnh Tư dừng chân, quay đầu lại nhìn anh, chỉ nghe anh ta nói: “Cảm ơn, người anh em.”
Huỳnh Tư cười khoát tay áo sau đó tiếp tục đi về phía club.

Lương Phi Mạc nhìn anh ta đi vào hội sợ, lúc này mới ngồi vào xe, mắt nhìn Thiên Thượng Nhân Gian rồi nổ máy ra, lái xe rời khỏi nơi chắc chắn sẽ trở thành quá khứ này.

Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi cùng Tống An Nhi đi ăn cơm xong mới ai trở về nhà người nấy.

Vừa về đến nhà, đã thấy Lục Đình Vỹ ngồi ở phòng khách.

Cô ngạc nhiên một chút sau đó đi qua.

Lục Đình Vỹ đang xem tin tức nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy cô thì nở một nụ cười nhàn nhạt: “Về rồi sao?”
Đường Nhã Phương cười một tiếng:.