Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 279: 279: Không Xuống Giường Được






Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi đi ra từ nhà vệ sinh, Trần Bảo Dương lập tức reo lên với hai người: “Chị dâu, chị tư, mau tới đây.”
Chị tư?
Lê Mẫn Nghi nhíu mày, đây là đang gọi cô ấy?
Đường Nhã Phương nhìn thấy sự hoài nghi của cô ấy bèn cười chế nhạo: “Không sai, người Dương gọi chính là cậu.

Có phải cảm thấy đặc biệt không quen không?”
“Không quen”
“Nghe lâu thì quen thôi.” Đường Nhã Phương kéo cô ấy đi về phía mấy tên đàn ông.

Chỉ thấy Lục Đình Chiêu đang bất mãn vỗ đầu Trần Bảo Dương, miệng lẩm bẩm: “Bảo cậu đừng gọi là chị tư, cậu còn gọi chị tư, này thì gọi loạn này.”
Nghe xong câu này là biết cậu ấy không vui khi Trần Bảo Dương gọi Mẫn Nghi là chị tư, nói cách khác trong lòng cậu ấy cũng không xem Mẫn Nghi như bạn gái cậu ấy.

Đương nhiên chuyện này cũng không có gì đáng trách, dù sao bọn họ cũng chỉ là quan hệ người yêu giả vờ.

Đường Nhã Phương nhìn thấy Mẫn Nghi có hơi cô đơn, sau đó cô cất giọng nói: “Sao thế? Đình Chiêu, Dương gọi Mẫn Nghi là chị tư chẳng lẽ còn không đúng sao?”
Nghe vậy, tay Lục Đình Chiêu cứng đờ đập trán Trần Bảo Dương ngay tại chỗ, cậu ấy quay đầu nhìn về phía cô, nhếch khóe miệng, khẽ giải thích một cách lúng túng: “Chị dâu, không phải em sợ Mẫn Nghi không có ý đó sao, dù sao em và cô ấy chỉ là quan hệ bạn trai và bạn gái, còn chưa kết hôn, Dương này gọi sớm không thích hợp.


“À?” Đường Nhã Phương kéo Mẫn Nghi đi qua ngồi xuống, sau đó cô giống như cười mà không cười nhìn chằm chằm Lục Đình Chiêu: “Đình Chiêu, nói như vậy là cậu không có ý định cưới Mẫn Nghi à?”
Không chỉ Lục Đình Chiêu, ngay cả những người khác cũng cảm thấy một tia sắn bén âm thầm trong câu hỏi của cô lúc này, ngay cả ánh mắt của Lục Đình Chiêu cũng hiện ra sự lạnh lẽo.

Lần này Lục Đình Chiêu không biết trả lời như thế nào, cậu ấy và Lê Mẫn Nghi rõ ràng là quan hệ giả vờ, nhưng cậu ấy sao có thể công khai nói ra ở đây chứ? Đây không phải là làm mất mặt Lê Mẫn Nghi sao?
Ngay trong lúc cậu ấy không biết làm sao, Lê Mẫn Nghi lên tiếng nói đỡ cho cậu ấy: “Được rồi, Nhã Phương, Đình Chiêu nói cũng không sai, dù sao bọn mình cũng chưa kết hôn, gọi là chị tư quá sớm.”
Quả nhiên là để ý Lục Đình Chiêu.

Đường Nhã Phương nhìn cô ấy thật sâu, mà Lê Mẫn Nghi thì không được tự nhiên né tránh ánh mắt.

“Dương, sau này vẫn gọi là chị tư, đừng nghe lời Lục Đình Chiêu.” Đường Nhã Phương nói với Trần Bảo Dương như thế, đã muốn giúp Mẫn Nghi thì giúp từ chuyện này trước vậy.

Mặc dù chỉ là một cái xưng hô nhưng đại biểu rất nhiều ý nghĩa.

"Nhưng." Trần Bảo Dương cẩn thận từng li từng tí nhìn Lục Đình Chiêu.

Lục Đình Chiêu có nỗi khổ không nói nên lời: “Cứ nghe chị dâu đi.” Dù sao gọi thì gọi, cũng sẽ không mất khối thịt nào.

Lương Tuấn Anh và Lê Thành Xuyên không hiểu một cái xưng hô mà thôi thì có gì tốt để mà quan tâm, nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, chỉ là lặng lẽ quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra.

Mà Lục Đình Vĩ giống như bọn họ lặng lẽ quan sát, nhưng trong ánh mắt như có điều gì đó suy nghĩ.

Sau đó đám người bọn họ ầm ĩ tới tận nửa đêm mới rời khỏi hội sở mà về nhà.

Trên đường về nhà, Lục Đình Chiêu chuyên tâm lái xe, mà Đường Nhã Phương náo loạn tới trễ như vậy nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cô trừng lớn đôi mắt đẹp, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn cảnh đường phố lóe lên bên ngoài xe.

Đêm đã khuya, cửa hàng đóng cửa, trên đường chỉ có vài bóng người lác đác, rút đi cái ồn ào nào nhiệt thì chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Lục Đình Vĩ nghiêng đầu liếc cô một chút, sau đó mở miệng hỏi: “Đình Chiêu bọn họ xảy ra chuyện gì?”
Nghe anh hỏi điều này, Đường Nhã Phương quay đầu nhìn anh, trầm ngâm một lát mới nói: “Chỉ là quan hệ người yêu giả."
Lục Đình Vĩ hơi nhíu mày, đáp án này thật sự cũng không ngoài ý muốn tí nào.


Đường Nhã Phương biết anh đã sớm đoán được quan hệ thực sự của Đình Chiêu và Mẫn Nghi, cô nói tiếp: “Chú Diễn bắt Mẫn Nghi xem mắt, nhưng Mẫn Nghi không muốn nên cô ấy nghĩ ra biện pháp như thế.”
Lục Đình Chiêu không nhịn cười được: “Đầu óc cô ấy còn rất thông minh.”
“Rất thông minh nhưng cũng rất hồi đồ.” Đường Nhã Phương thở dài.

“Vì sao nói như vậy?”
“Bởi vì Mẫn Nghi thích Đình Chiêu."
Giọng điệu của cô nghe buồn buồn, Lục Đình Vĩ quay đầu nhìn cô: “Mẫn Nghi thích Đình Chiêu không phải rất bình thường sao, sao em dường như không vui lắm?”
“Đương nhiên không vui.” Đường Nhã Phương nhếch miệng: “Giống như anh nói, Đình Chiêu quá ham chơi, vốn không muốn yên bề gia thất, Mẫn Nghi này thích cậu ấy thì thôi, hơn nữa còn bắt cậu ấy giả vờ làm bạn trai của cô ấy, đây không phải có ý định khiến mình khó chịu sao?”
Biết cô lo lắng cho bạn thân của mình, Lục Đình Vĩ đưa tay vuốt đầu cô, dịu dàng trấn an: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên, chuyện tình cảm rất khó nói, có lẽ Đình Chiêu cũng sẽ thích Mẫn Nghi.”
“Rất khó!” Đường Nhã Phương thở dài nặng nề: “Được rồi, giống như anh nói, thuận theo tự nhiên đi.”
Lục Đình Vĩ cười: “Thật ra bây giờ bà chủ nên lo lắng chính là thua xúc xắc nhiều lần như vậy, vậy em muốn lấy gì thưởng cho anh?”
Ui, cứ lo lắng cho Mẫn Nghi mãi ngược lại quên mất chuyện vặt này.

Cô mỉm cười ngay lập tức: “Ngài Vĩ đây muốn gì nè?”
"Em."
Một chữ đơn giản nói rõ rất cả.

Trái tim Đường Nhã Phương khẽ rung rinh, gương mặt xinh đẹp nóng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: “Được, em sẽ giữ lời.”
Lục Đình Vĩ quay đầu nhìn cô, trong xe ánh sáng u ám, nhưng ánh mắt lại sáng dị thường, khiến cô không nhịn được giật mình sợ hãi.

Chỉ nghe anh nói: “Bà xã giữ chữ tín, ông xã rất thưởng thức.


Nói xong thì cô cảm thấy tốc độ xe nhanh chóng thay đổi.

Chiếc Maybach màu đen phi nhanh trên đường cái vắng vẻ, thổi bay một lớp tro bụi, ánh đèn dưới con đường nhảy vọt.

Sau đó Đường Nhã Phương mới biết chữ tín mà cô đã giữ đem đến cho cô bao nhiêu “đau khổ”.

Một buổi tối, cô không biết bị giày vò bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là trong tiếng cầu xin tha thứ yếu ớt của cô, cầm thú nào đó mới có lòng tốt bỏ qua cho cô.

Mà sự giày vò này còn kéo dài đến tận hôm sau, thời gian phải đi làm, cô ngủ quên, bỏ lỡ gần hết công việc nửa ngày.

Vừa tỉnh dậy thì vị trí bên cạnh đã trống không, cô cố gắng chống đỡ cơ thể đau nhức toàn thân ngồi dậy, mắng người nào đó trong lòng cả trăm lần.

Mà người nào đó được thỏa mãn thì lúc này đang mặt mày hớn hở mở cuộc họp mỗi tuần.

Giám đốc các bộ phận nhìn thấy tổng giám đốc đã hoàn toàn mất đi vẻ lãnh đạm và nghiêm túc thường ngày, ngược lại cả người dịu dàng hơn rất nhiều, ngay cả đôi môi mỏng vẫn luôn