Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 257: 257: Quấn Quýt Triền Miên






Chờ cảnh sát tới đưa Lục Thần Tây đi, Lục Đình Vỹ mới đưa Đường Nhã Phương về nhà.

Sau khi về tới nhà, Đường Nhã Phương lập tức tắm rửa sạch sẽ.

Cả người nhẹ nhàng khoan khoái ngồi dựa vào đầu giường, Đường Nhã Phương cảm nhận được cảm giác như thể vừa sống lại sau đại nạn.

Có điều...!Lục Thần Tây kia lại là em trai của Đình VI? Em ho?
Cả đường đi về, gương mặt anh tuấn của Đình Vĩ căng thẳng, dáng vẻ lạnh lùng khiến cho cô không dám mở miệng hỏi anh.

Hình như là...!Lúc Lục Thần Tây kia bị cảnh sát đưa đi, còn cố ý nói điều gì đó bên tai Lục Đình Vĩ, cô có thể thấy rõ ràng là gương mặt Đình Vĩ thay đổi hẳn.

Rốt cuộc là nói gì vậy nhỉ?
Lục Đình Vĩ đẩy cửa bước vào phòng, trông thấy dáng vẻ đăm chiêu của cô, hàng mày rậm hơi nhíu lại, từ từ lại gần.

"Đang nghĩ gì thế?" Anh mở miệng nhẹ giọng hỏi.Đường Nhã Phương ngớ ra, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

"Có nghĩ gì đâu."
Cô nhìn về một hướng khác, để ra chỗ trống cho anh ngồi xuống.

Lục Đình Vĩ đưa tay kéo vai cô, kéo cô vào trong lòng mình.

Khẽ tựa đầu lên lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập trầm ổn, cô cảm thấy vô cùng yên tâm.


"Nhã Phương." Anh gọi khẽ khàng.

"Da?" "Xin lỗi, khiến em gặp phải nguy hiểm như vậy."
Nghe thấy sự tự trách trong lời nói của anh, Đường Nhã Phương mới ngước nhìn hàm dưới đang cứng chặt lại của anh, khẽ mỉm cười: "Đình Vĩ, đây không phải lỗi của anh, đây là...!Ừm...!Một bất ngờ không lường trước được."
Lục Đình Vĩ cười, nhưng rất nhanh anh lại thôi cười, trầm giọng nói: " Thắng nhóc ấy là...!con vợ thứ của bố anh."
Đường Nhã Phương nhíu mày, thế thì là con mẹ kế còn gì, cách nói của anh có vẻ hơi vòng vo lảng tránh.

Hình như đây là lần thứ hai anh chủ động nhắc tới người nhà của mình.

Trước đó Đình Chiêu có nói, Đình Vĩ là con một, anh ta là con thứ ba, còn con thứ hai và con thứ tư là con trai do mẹ kế sinh ra, cũng là con của tình nhân, có điều sau khi mẹ của Đình Vĩ chủ động ly hôn thì đã được lên làm vợ chính thức."Hôm nay anh đối xử với cậu ấy như vậy, không sao đấy chứ?" Đường Nhã Phương nghĩ tới những chuyện bình thường trong nhà giàu cũng gây ra huyết chiến, đấu đá lẫn nhau, đặc biệt như nhà họ Lục có gia nghiệp rất lớn, người thừa kế như anh chắc chắn là cái định trong mắt mẹ kế và hai đứa con riêng.

Cô sợ Lục Thần Tây kia sẽ trả thù.

Lục Đình Vĩ cười khẽ: "Nó không dám đâu."
Lục Thần Tây từ bé đã bị mẹ chiều hư, chỉ có thể sống một cách phóng túng, chưa bao giờ biết dùng đầu óc làm việc.

Nói dễ nghe thì là đơn thuần.

Nói khó nghe thì là ngu xuẩn.

Người như vậy, muốn trả thù cũng phải dùng đầu óc, nhất là khi đối phương mạnh hơn mình thì cho dù có lòng cũng chẳng có gan làm.

Thế nhưng Lục Thần Tây không dám, không có nghĩa là người khác không dám.

Lông mày Lục Đình Vĩ cau lại, bên tại dường như vang lên lời Lục Thần Tây nói với anh ta.

"Anh cả, người phụ nữ kia là tình nhân của anh hay là bạn gái thế? Xem anh cả bảo vệ cô ta như thế, chắc là bạn gái rồi.

Thế thì anh cả cũng phải cẩn thận đấy, nhỡ đầu bị anh của em biết được anh có bạn gái, em nghĩ cuộc sống của anh không được bình yên đâu." "Dù sao anh của em thích nhất là cướp đồ của người khác mà."
Lục Thần Tây không đáng sợ, nhưng anh trai anhta không thể không đề phòng.

Mãi lâu không nghe thấy anh nói gì, Đường Nhã Phương từ từ ngẩng đầu, chỉ thấy anh chau mày, dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề.

Đôi mi thanh tú cau lại: "Đình Vĩ?" "Hả?" Lục Đình Vĩ lấy lại tinh thần, cúi đầu đối diện với đôi mắt nghi ngờ của cô, môi mỏng hơi nhếch lên: "Sao thế?" "Anh đang tính làm gì vậy?" Đường Nhã Phương "Không có gì."
Lục Đình Vĩ buông cô ra, cô thuận thế ngồi yên lại.

Hai người nhìn nhau, Lục Đình Vĩ cười một cái, đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy sự dịu dàng: "Nhã Phương, có những chuyện chờ tới lúc anh sẽ nói cho em biết hết tất cả"
Đuôi mày thanh mảnh của Đường Nhã Phương hơi cong lên, lập tức cười nói: "Thật ra chuyện này không đáng nói tới, dù sao em cũng chỉ gả cho anh, ngoài anh ra mọi chuyện em đều không quan tâm."
Nhìn gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, lòng Lục Đình Vĩ hơi rung động, khó mà kiềm lại sự dịu dàng đang nhanh chóng chạy khắp cõi lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hé mở của cô.


Sau khi hôn nhẹ, anh dán lên môi cô: "Nhã Phương...!
Tiếng gọi dịu dàng lưu luyến, khiến tâm tình Đường Nhã Phương hơi rung động, cô đột nhiên mạnh dạn đưa tay ôm lấy cổ của anh, ngửa đầu hôn môi anh.

Mỗi lưỡi quấn quýt, vô cùng triền miên.

Hôn xong, cô đã bị nhẹ nhàng đẩy ngã lên giường, anh tựa người lên, tiếp tục hôn lên môi cô.

Gió nhẹ thổi lên một góc rèm cửa sổ, lúc ẩn lúc hiện trông thấy một đôi người đang quấn quýt triền miên trên giường.

Trăng ngượng ngùng trốn vào trong mây.

Đêm thu thật dài.

Dường như bị Lục Đình Vĩ dằn vặt tới mức lim đi, mệt vô cùng, sau khi tỉnh giấc đã là buổi chiều rồi.

Vừa hay là chủ nhật không cần đi làm.

Ăn xong bữa trưa bị trễ mất một tiếng, Đường Nhã Phương mới tới phòng khách xem ti vi.

Bởi vì chuyện dạ tiệc từ thiện, Đình Vĩ cần tới công ty sắp xếp một vài chuyện, vì vậy trưa nay tới công ty rôi.

Nhớ lúc cô còn đang ngủ mơ màng, hình như anh có đánh thức cô rồi nói cô biết chuyện này.

Chỉ là cô đã bị mệt mỏi bủa vây, lại ngủ ngay lập tức.

Lúc ăn cơm thím Ngô lại nói cho cô nghe một lần, cô mới thoáng nhớ lại hình như anh có nói cho cô biết rôi.

Trên ti vi đang chiếu show giải trí hot nhất, trong show toàn là những ngôi sao đang hot nhất bây giờ, không có tiếng mới lạ.Mỗi một tập đều có chủ đề khác nhau, mấy ngôi sao nam nữ này tham gia đấu trí đấu dũng, tranh cướp một món đồ nào đó hoặc là một danh hiệu nào đó.


Nói thật, những chương trình thế này đều có kịch bản cả, ngôi sao điện ảnh nào nên làm gì nói gì đều đã được sắp xếp hết rồi.

Chẳng qua là lừa gạt mấy cô chàng cậu chàng còn trẻ chưa va chạm nhiều thôi.

Đường Nhã Phương xem tới khi ngáp ngủ, cuối cùng không cưỡng lại được tiếng gọi của Chu Công, nghiêng người trên sô pha, ngủ thiếp đi.

Thím Ngô đi tới trông thấy cô ngủ trên ghế sô pha, cười bất đắc dĩ, sau đó lên tầng cầm chiếc chăn mỏng xuống, nhẹ đắp lên người cô.

Ngày mùa thu lại được giấc, Đường Nhã Phương ngủ rất thoải mái, uống trà lại còn chơi cờ với Chu Công.

Đột nhiên, một tiếng chuông vội vã vang lên.

Cô bị dọa tới mức ngồi bật dậy.

Cô mở cặp mắt mông lung buồn ngủ, nhìn ra ngoài từ cửa sổ sát đất, ánh nắng tươi sáng chói mắt.

Thời tiết rất đẹp hợp để đi ngủ.

Rốt cuộc là ai gọi điện giờ này phá hoại giấc mộng đẹp ngọt ngào của cô?
Tiếng chuông vẫn vang lên không dừng bên tại, cô bực tức kéo tóc, sau đó cầm cái điện thoại di động đặt trên khay trà, cũng không nhìn đã nghe luôn: "Alo, ai vậy?".