Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 251: 251: Có Chồng Cùng Hưởng






Mà Dương Y Thanh chưa từng nghĩ rằng sẽ có kết quả như vậy, cô ta vốn tưởng rằng hôm nay có thể định tội của ba Tống, mẹ Tống.

Chỉ cần hôm nay ba Tống, mẹ Tổng đem toàn bộ sự thật phạm tội gánh vác hết, như vậy cô ta với Hàn Minh Quân cũng sẽ bình an vô sự, bọn họ cũng không cần mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, lo sợ sự tình bị bại lộ.

Nhưng bây giờ...!
Vừa đi ra khỏi toà án, cô ra liền tức giận quay đầu nhìn lấy Hàn Minh Quân một bên hét lên: "Hàn Minh Quân, anh không phải là nói toàn bộ sẽ rất thuận lợi sao? Vậy bây giờ là chuyện gì hả? Anh nói với em là chuyện gì xảy ra đi?"
Hàn Minh Quân cũng không biết làm sai chỗ nào rồi, lần mở phiên tòa này vậy mà lại kết thúc với kết quả như vậy.

"Y Thanh, em đừng có lớn tiếng ồn ào như vậy, nếu không người khác đều sẽ biết mất." Hàn Minh Quân nhìn nhìn xung quay mọi người vẫn chưa tản đihết, kiềm chế tâm tình mà nói.

Dương Y Thanh coi như có lý trí, cô ta hít một hơi sâu: “Vậy được thôi, vậy chúng ta về rồi nói."
Nói xong, cô ta xoay người muốn rời đi, trong ánh mắt lưu lại liếc xéo bóng dáng của Đường Nhã Phương bọn họ.

Khóe miệng cô ta vẽ nên một nụ cười ngập tràn ý xấu, chầm chậm đi qua: “Ay dô, đây không phải là Tổng An Nhi hay sao? Sao rồi? Nhìn thấy ba mẹ mình có phải là đặc biệt đau lòng không?"
Ba người Đường Nhã Phương bọn họ đang nói chuyện đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói quái đản.


Bọn họ đều quay đầu lại nhìn theo hướng âm thanh.

Chỉ thấy Dương Y Thanh hai tay đang khoanh trước ngực, vô cùng đắc ý mà nhìn bọn họ.

"Dương Y Thanh, mày là một con khốn!" Tống An Nhi vừa nhìn thấy cô ta, toàn bộ những phẫn nộ cùng không cam lòng nổi lên, cô ấy liền xông đến trước muốn đánh cô ta.

Đường Nhã Phương cùng với Lê Mẫn Nghi vội vàng giữ chặt cô ấy lại.

"An Nhi, đánh một con khốn làm bẩn tay cậu đấy, không đáng đâu." Đường Nhã Phương khuyên nhủ.

Còn Mẫn Nghi hùa theo nói: "An Nhi, dạy dỗ mấy con khốn tớ thành thạo nhất, tới giúp cậu dạy dỗ nó, đỡ phải làm bẩn tay cậu."
Nói xong, cô liền buông Tống An Nhi ra, trực tiếpđứng trước mặt của Dương Y Thanh, tầm nhìn rơi trên khuôn mặt trang điểm thanh tú của Dương Y Thanh, sau đó rộ lên một tràng cười giễu cợt: "Trang điểm có đẹp mấy đi nữa cũng che dấu được tâm tính của một con khốn đâu."
Đường Nhã Phương cùng với Tống An Nhi nhìn nhau, sau đó cũng bước qua đó.

Dương Y Thanh biết là đang mỉa mai cô ta, nhưng cô ta không vì thế mà tức giận, chỉ đưa tay lên vuốt vuốt tóc, mang một biểu tình tiếc nuối mà nói: "Đáng tiếc nha, hôm nay không thể để cho bọn mày nhìn thấy ba mẹ của Tống An Nhi bị định tội, làm bọn mày một chuyến tay không rồi."
Sắc mặt của Tống An Nhi trắng bệch, cô oán hận trừng mắt mà nhìn cô ta: “Dương Y Thanh, lẽ nào mày không có chút lương tâm nào hả?"
Dương Y Thanh ra vẻ ngây thơ mà chớp mắt: “Lương tâm là cái gì? Có thể ăn không? Chỗ nào bán thế?"
Ngữ khí của cô ta thực sự làm cho người khác tức điên, Lê Mẫn Nghi không thể nhịn được nữa mà chửi: "Dương Y Thanh, người làm gì đều có trời nhìn thấy, sớm muộn có một ngày mày sẽ bị báo ứng!" "Báo ứng?" Dương Y Thanh cười khẩy một tiếng, kiêu căng mà hếch cắm: “Có thể nhìn thấy bọn mày khổ sở, cho dù là có báo ứng, tao cũng thấy rất đáng." "Mày..." Lê Mẫn Nghi tức giận đến nỗi giơ tay lên muốn đánh qua, đột nhiên cổ tay bị hung hãn bắt lấy.

Là Hàn Minh Quận.Anh ta lạnh lùng nhìn Lê Mẫn Nghi: “Cô Nghi, cô đang ở nơi đông người, cũng không sợ đánh mất thân phận, trở thành trò cười hay sao?"
Giống như nghe được câu truyện cười gì đó, Lê Mẫn Nghi cưới to thành tiếng: “Tao trở thành trò cười? Bọn mày một đôi cẩu nam nữ đều không sợ thành trò cười, tao sợ cái khỉ gì!”
Lời Lê Mẫn Nghi vừa nói ra, sắc mặt của Dương Y Thanh và Hàn Minh Quân nháy mắt tối sầm.

"Hít..." Lê Mẫn Nghi hít vào một ngụm khí lạnh, cổ tay bị Hàn Minh Quân bắt lấy truyền đến một trận đấu đớn, là Hàn Minh Quân cố ý tăng thêm lực tay.

Thấy thế, Tống An Nhi lớn tiếng mắng: "Hàn Minh Quân, bỏ Mẫn Nghi ra."
Nhưng Hàn Minh Quân không hề nhúc nhích.

Trong ánh mắt tỏa ra một tia sáng sắc bén, Lê Mẫn Nghi trực tiếp nâng chân lên, trước lúc bọn họ chưa kịp phản ứng lại, đá vào ngay trên bụng của Hàn Minh Quân.


Hàn Minh Quân đột nhiên bị đá trở tay không kịp, chân trở nên lảo đảo cả người ngã sõng soài trên mặt đất.

"Minh Quân..." Dương Y Thanh kinh sợ mà kêu lên, mau chóng chạy lại.

Một màn vừa xảy ra trước mắt làm cho Đường Nhã Phương và Tống An Nhi trợn mắt há hốc mồm, sau đó Đường Nhã Phương đối với Lê Mẫn Nghi mà giơ ngón tay cái lên: “Cậu đỉnh ghê!"
Lê Mẫn Nghi nhướn lông mày: “Tất nhiên, tớkhông phải là dễ chọc đầu."
Đường Nhã Phương cười cười, sau đó nhìn thấy cổ tay của cô lúc nãy bị Hàn Minh Quân cầm lấy, cổ tay đã đỏ lên một vòng, có thể thấy Hàn Minh Quân dùng lực lớn thế nào.

Đường Nhã Phương rất đau lòng, nắm tay cô ấy, nhẹ nhàng xoa xoa vết hồng kia: "Có đau không?"
Lê Mẫn Nghi lắc đầu: "Không đầu, này có là gì đầu, một lát nữa liền tan thôi."
Tổng An Nhi rất áy náy: "Mẫn Nghi, xin lỗi, lại gây thêm phiền toái cho câu rồi."
Nghe vậy, Lê Mẫn Nghi trực tiếp trưng ra mắt trắng, tức giận mà nói: "Tống An Nhi, cậu mà còn nói thêm mấy lời kiểu này, tớ sẽ không thèm để ý cậu nữa."
Tống An Nhi không khỏi nở nụ cười: “Vậy tớ sau này không nói nữa, để tránh cậu thật sự không thèm để ý tớ nữa."
Cô biết rằng Mẫn Nghi và Nhã Phương đều là thật lòng đối với cô tình như chị em, không thích nghe những lời khách khí của cô.

Lê Mẫn Nghi vừa lòng mà gật đầu: “Có được phần giác ngộ như thế đã là không tồi rồi."
Nói xong, cô quay đầu nhìn về hướng Dương Y Thanh đang đỡ Hàn Minh Quân đứng lên, cong môi: “Chúng ta mau chạy đi, đỡ phải dây dưa với đội cẩu nam nữ kia "
Đường Nhã Phương cũng nhìn một cái, đồng ý với lời của Lê Mẫn Nghi: “Đúng vậy, mau chạy thôi."Thế là ba người thừa dịp Dương Y Thanh bọn họ không chú ý tới mà chuồn mất.


Đợi Dương Y Thanh phát hiện không thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa, tức giận mà hét to: “Tống An Nhi, tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày đâu."
Sau khi ba người ngồi lên xe, nhìn qua nhìn lại lẫn nhau, sau đó phá lên cười một trận.

Thật lâu sau, Tống An Nhi rất cảm động mà nhìn hai người bạn thân: “Mẫn Nghi, Nhã Phương, tớ..." "Ay da, đường có nói mấy lời cảm tạ gì đấy nhá.

Tớ sẽ tức giận đấy." Lê Mẫn Nghi cắt ngang lời, giả vờ giận dữ mà trừng mắt nhìn cô ấy.

Tổng An Nhi nhướng mày.

"Được rồi, tớ sẽ không nói nữa.

Dù sao có hai người cậu ở đây, tớ cảm thấy đặc biệt an tâm." "Nếu như cảm thấy có bọn tớ ở đây rất an tâm, vậy thì sau này không được phép giấu diếm bọn tớ chuyện quan trọng như vậy." Đường Nhã Phương nhân cơ hội nói.

Lê Mẫn Nghi cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, giấu điểm bọn tớ là không xem bọn tớ là chị em tốt rồi."
Tống An Nhi áy náy cười: “Xin lỗi mà, tớ cũng không phải là cố ý giấu diếm các cậu, tớ chỉ là..." "Chỉ là không muốn bọn tớ lo lắng, đúng không?" Lê Mẫn Nghi giành lời cô, sau đó giận dữ mà liếc xéo cô một cái: “Tống An Nhi, cậu không nói, đợi sau này bọn tớ biết, bọn tớ sẽ cảm thấy rất áy náy, bởi cậu xảy ra chuyện lớn như thế bọn tớ lại không có ở bên cạnh.