Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 246: 246: Nếu Đã Thích Lẫn Nhau Thì Phải Ở Cùng Một Chỗ






Tống An Nhi quay đầu nhìn anh ta, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần đâu, tự em có thể giải quyết được."
Lương Phi Mạc âm thầm cười một cái, sau đó đưa tay ôm lấy cô ấy từ phía sau, chống cằm lên đỉnh đầu của cô ấy, nhẹ giọng nói: "Nếu có cần gì thì có thể nói cho anh."
"Được." Tống An Nhi nhẹ nhàng đáp lại.

Cô không muốn mang đến thêm phiền phức cho anh ta, cho dù hai người đang yêu đương, có những chuyện vẫn phải chia ra anh và em.

"An Nhi." Anh ta đột nhiên tiếng gọi.

"Hả?" Tống An Nhi nghiêng đầu.

Anh ta cúi đầu thuận thế hôn lên môi của cô.

Đây nhất định là một buổi sáng sớm kiều diễm động tình.

Đường Nhã Phương vừa đến công ty, không thèm đến phòng của mình, mà đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.

Thư ký vừa nhìn thấy cô, cười nói: "Phó quản lý Đường, tổng giám đốc và cô An đã ở bên trong chờ cô rồi."
Đường Nhã Phương cười đáp lại một tiếng, đẩy cửa đi vào văn phòng.
Trên đường tới công ty nhận được điện thoại của An Nhi, bảo cô vừa đến công ty thì trực tiếp đến văn phòng của Phi Mạc, nói là có việc muốn nói với cô.


Khi cô vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy kia đôi nam nữ đang ôm nhau kia, liền ngây ngẩn cả người.

Đây là chuyện gì vậy? "Phương Phương"
Tống An Nhi rời khỏi cái ôm của Lương Phi Mạc, nhìn về phía bạn mình đang đứng ở cửa.

Nghe cô ấy gọi, Đường Nhã Phương lấy lại tinh thần, bước nhanh đến.

"An Nhi, cậu gọi tớ đến là muốn nói cho tớ biết chuyện này sao?"
Nói cho cô biết bọn họ đang yêu đương?
Đường Nhã Phương cực kì không vui, Tống An Nhi lập tức có chút bứt rứt bất an, cô biết Phương Phương vẫn luôn không ủng hộ tình cảm của cô và Phi Mạc, cũng bảo cô cố gắng cách xa Phi Mạc một chút, miễn cho về sau phải chịu tổn thương.

Cô biết Phương Phương lo lắng cho mình, nghĩ vì mình.

Nhưng có đôi khi tình cảm không phải do con người.

Tống An Nhi nhìn Lương Phi Mạc bên cạnh, người kia cho cô một ánh mắt khích lệ.

Hít sâu, cô mím môi cười, "Phương Phương, tớ quyết định yêu đương với Phi Mạc."
Quả nhiên là như vậy!
"Cậu nghĩ kĩ chưa?" Đường Nhã Phương hỏi.

"Nghĩ kĩ rồi."
"Dù cuối cùng không có kết quả, cậu cũng không để ý?"
"Tớ đã nghĩ rồi, có lẽ kết quả quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là quá trình, chỉ cần mỗi ngày bọn tớ đều yêu nhau, như vậy là đủ rồi."
Đường Nhã Phương lẳng lặng nhìn vẻ mặt kiên định của cô ấy, rất muốn mắng cô ấy ngốc, nhưng nhìn thấy vẻ phấn chấn tinh thần của cô ấy, cô lại không nỡ mắng.

Tình cảm vốn là chuyện giữa hai người bọn họ, cô là một người ngoài sao có thể nhúng tay vào được? Giống như chính An Nhi nói, cô ấy quan tâm quá trình hai người ở với nhau, như vậy kết quả đúng là không còn quan trọng.

Cô thở dài khe khẽ, "Cậu nghĩ thông suốt là được, tớ cũng sẽ không nói nhiều."
"Phương Phương." Tống An Nhi tiến lên ôm lấy cô, "Xin lỗi cậu, tớ biết tớ đưa ra quyết định này khiến cậu thất vọng, nhưng tớ thật sự không khống chế nổi tình cảm của mình."
Giọng nói của cô ấy có chút nghẹn ngào.

Trong lòng Đường Nhã Phương chua xoát, đưa tay vuốt lưng của cô ấy, dịu dàng nói: "An Nhi, không cần nói xin lỗi với tớ.


Tớ không ủng hộ hai người như vậy, cũng không có nghĩa là tớ đúng.

Tớ chỉ không muốn cậu bị tổn thương, nhưng trong khoảng thời gian này cậu cũng chịu khổ rồi, thay vì khổ sở, không bằng thoải mái yêu đương một trận, cho dù có kết quả gì cũng không quan trọng."
"Phương Phương..." Tống An Nhi ôm chặt lấy cô, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Phương Phương, cậu không biết, bởi vì có cậu, tớ mới có dũng khí chấp nhận tình cảm này.

Nghe thấy tiếng nức nở của cô ấy, hốc mắt Đường Nhã Phương cũng không nhịn được ẩm ướt, cô hít mũi một cái, sau đó vỗ vỗ lưng của cô ấy, cười nói: "Được rồi, lớn như vậy còn khóc, lát nữa Phi Mạc sẽ cười cậu."
Cô giương mắt nhìn về phía Lương Phi Mạc đứng ở một bên, người kia cảm kích cười một tiếng với cô, "Chị dâu, cảm ơn chị."
Đường Nhã Phương nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn lại, "Không nên cảm ơn với tôi, nếu cậu dám dối xử không tốt với An Nhi, dám để cho An Nhi khóc, tôi sẽ không tha nhẹ cho cậu đâu."
Lương Phi Mạc cười, "Em biết rồi chị dâu."
Đường Nhã Phương cười, sau đó đẩy Tống An Nhi đang ôm mình ra, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô ấy, không khỏi bật cười lắc đầu, "An Nhi, lớp trang điểm đều bị cậu khóc trôi mất rồi."
Nghe vậy, Tống An Nhi nhịn không được cười ra tiếng, "Tớ còn không trang điểm đâu, sao mà trôi đi được?"
Đưa tay lau nước mắt, cô ấy nói tiếp: "Phương Phương, tớ còn có một việc muốn nói với cậu."
"Ừm, cậu nói đi."
"Chính là..."
Ngay lúc Tổng An Nhi vừa mở miệng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người hấp tấp chạy vào.

"Lương Phi Mạc, có phải anh làm cái gì với An Nhi không?"
Là Lê Mẫn Nghi.

Đường Nhã Phương và Tống An Nhi nhìn nhau, đồng thời cười ra tiếng, bất đắc dĩ nhìn về phía Lê Mẫn Nghi đang nổi giận đùng đùng.


Thư ký đặt cà phê lên trên bàn trà, sau đó đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Tống An Nhi, cậu không bị điên chứ?" Sau khi thư ký rời đi, Lê Mẫn Nghi lập tức mở miệng hỏi.

Mới chỉ là một buổi tối mà thôi, vậy mà cô ấy và Lương Phi Mạc...!đã yêu đương rồi?!
Nếu không phải bị điên, ai sẽ làm ra chuyện buồn cười như vậy chứ.

"Mẫn Nghi, tớ..." Tống An Nhi muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể mấp máy môi, ném cho Đường Nhã Phương một ánh mắt cầu cứu.

Đường Nhã Phương nhướng mày, sau đó lên tiếng giải thích giúp cô ấy: "Mẫn Nghi, An Nhi á, cậu ấy thật sự thích Phi Mạc, nếu hai người đã thích lẫn nhau, không ở cùng một chỗ thì không hợp lý lắm."
"Phương Phương, cậu cũng bị điên hả!" Lê Mẫn Nghi khó có thể tin mà nhìn cô.

"Không phải, ý của tớ là đây là chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ là người ngoài, không tiện nói gì."
Lời này đã chọc tức Lê Mẫn Nghi, "Cái gì gọi là chúng ta là người ngoài, chúng ta là bạn bè tốt nhất của An Nhi.

Đúng, bọn họ thích lẫn nhau, thế nhưng Phương Phương, cậu quên Lương Phi Mạc còn có một vị hôn thê sao? Một tình cảm không được chúc phúc không có kết quả, không cần cũng được!"
Nhìn Lê Mẫn Nghi thở phì phò, Đường Nhã Phương không nhịn được bật cười, dịu dàng trấn an nói: "Mẫn Nghi, trước hết cậu đừng nóng giận, nghe tớ nói đã, có được không?"
Lê Mẫn Nghi nhếch môi, tức giận.