Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 231: 231: Trốn Khỏi Buổi Đi Xem Mắt






Mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, Đường Nhã Phương vẫn không muốn mở miệng ra nói một lời nào.

Mặc dù Lục Đình Chiêu nói chuyện với cô trong suốt thời gian đó, cô chỉ "ừm" và "ô" một cái như thế này cho có lệ, không hề tỏ vẻ hứng thú, thờ ơ đáp lại.

Lúc đầu Lục Đình Chiêu còn đang thắc mắc không biết cô có chuyện gì, nhưng lát sau anh mới nhận ra hình như mình đã nói sai điều gì đó.

Từ khi anh trêu chọc: “Anh lớn chỉ cần ăn son là no rồi”, chị dâu cũng trở nên im lặng.

Cô ấy đang xấu hổ hay tức giận vậy?
Anh vừa ăn vừa chăm chủ phân tích sắc mặt của cô, chỉ thấy rằng vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, không thể nhìn rõ là đang hạnh phúc hay tức giận.

“Đình Chiêu.” Lục Đình Vỹ cúi đầu thì thào.

Lục Đình Chiêu nghe tiếng gọi, đôi mắt nghi hoặc nhìn sang phía anh trai.

Chỉ nhìn thấy ánh mắt tối sầm của anh, môi mỏng khẽ mở ra:"Bố đã giúp em sắp xếp một buổi hẹn hòxem mắt.

Mười giờ sáng ngày mốt, ở Nhà hàng Dải Ngân Hà, nhớ đi đúng giờ, nếu không..."
Anh cố ý không nói gì nữa, nhưng Lục Đình Chiêu từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn ra, nếu anh không đi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng mà...!“Những cuộc hẹn hò xem mắt không thích hợp với em.


Em vẫn thích hợp với một mối quan hệ đầy sức sống hơn.” Lục Đình Chiêu trực tiếp từ chối cái gọi là buổi xem mắt đã được sắp đặt.

Đường Nhã Phương đang ngồi ăn trong im lặng, khi nghe tin Lục Đình Chiêu phải đi xem mắt, lông mày cô khẽ nhướn lên nhìn qua Đình Vỹ, bố của Đình Vỹ này có phải là cổ hủ quá không vậy? Luôn bắt con trai của mình phải đi xem mắt, Đình Vỹ đã từng trải như vậy, bây giờ ngay cả Đình Chiêu cũng không thoát được cái tục lệ gia truyền này sao.

“Vậy thì em tự mình đi nói với bố đi, có cãi lại anh cũng vô ích, anh chỉ là đang truyền đạt lại ý của ông ấy.” Lục Đình Vỹ bỏ chuyện này sang một bên, xem như hoàn toàn không liên quan đến mình nữa.

Nhưng Lục Đình Chiêu biết đây là ý của anh, hơn nữa chuyện này cũng như vừa mới quyết định cách đây không lâu, hẳn là ông anh này lấy vấn đề này ra làm lá chắn.

Tại sao vậy?
Bởi vì ban nãy cậu lỡ miệng nói đùa, làm cho chị dâu tức giận chứ gì nữa.

Anh cả của hắn, miễn là chị dâu có mệnh hệgì,tâm tư liền trở nên nhỏ mọn thật sự, so với kim có khi còn nhỏ hơn.

Nếu không đi xem mắt lần này, anh tin rằng sẽ có lần khác, lần sau, lần sau nữa...!anh hẳn là không thoát khỏi lòng bàn tay của anh trai rồi.

Trong trường hợp này, tốt hơn hết nên vui vẻ nhận lời và ngoan ngoãn đi xem mắt, có khi đây lại là biện pháp để vị anh lớn kia hết đường chịu thua.

Nghĩ đến đây, Lục Đình Chiêu cười toe toét, anh thuận miệng đáp: "Được rồi, ngày mốt em sẽ đến đúng giờ."
Nghe thấy anh đồng ý, Đường Nhã Phương suýt nữa phun ra một ngụm cơm, cô nhìn anh chẳm chăm không dám tin
Cậu không bị bệnh đấy chứ? Một người tự do và phóng khoảng như vậy lẽ nào thực sự đồng ý đi xem mắt hay sao?
Thấy nàng không thể tin được, Lục Đình Chiêu nhưởng mày cười đầy ẩn ý.

"Chị dâu, em đang hi sinh chính mình để thỏa mãn người nào đó ...! lòng dạ hẹp hòi."
Đường Nhã Phương nhíu mày, vẫn không tài nào hiểu được ý của cậu.

Nhưng Lục Đình Chiêu cũng không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm chưa xong.

Thấy vậy, cô nghi ngờ nhìn Lục Đình Vỹ, người này khẽ nói: "Đừng để ý đến cậu ấy.

Ăn xong cơm chúng ta sẽ trở về nhà."
Đường Nhã Phương gật đầu, cũng không quantâm Lục Đình Chiêu vừa rồi muốn nói cái gì nữa.

Ngày hôm sau, trước sự nài nỉ kiên trì của Đường Nhã Phương, Lục Đình Chiêu đã đồng ý cùng cô đến thăm Lão Trần.

Lần này, họ không trực tiếp đến nhà lão Trần, mà đi dạo vòng quanh tiểu khu nơi ông ấy ở trước.

"Lão Trần thích chơi cờ.


Thường thì ông ấy sẽ xuống sân sau bữa sáng và chơi cờ với những ông già khác cả buổi sáng.

Một chút nữa là đến chín giờ sáng rồi, ông ấy có bao nhiêu đam mê chơi cờ thì không cần nói cũng biết."
Đây là thông tin Lục Đình Chiêu có được từ những người già khác.

“Em có biết chơi cờ không?” Đường Nhã Phương nghiêng đầu nhìn anh một cái.

“Em biết.” Lục Đình Chiêu buột miệng không chút nghĩ ngợi.

"Vậy trình độ như thế nào? Có lợi hại không?" “Chơi qua loa đại khái thôi, vẫn chưa bao giờ qua được anh lớn.

Từ khi học chơi cờ, Lục Đình Chiêu chưa từng đánh thắng Lục Đình Vỹ một lần, liền có thể hình dung trình độ của hai người như thế nào rồi.

"Nếu biết sớm hơn thì đã đưa Đình Vỹ đi theo giúp chị rồi." “Hả?” Lục Đình Chiêu ngẩn ra, không hiểu sao cô lại nói câu này.

Đường Nhã Phương bật cười:"Đình Vỹ chơi cờ tướng giỏi hơn em, chắc có thể so sánh với lão Trần."Lục Đình Chiêu sửng sốt: "Chị dâu, chị đang định rủ em đi đánh cờ với lão Trần sao?"
Đường Nhã Phương chỉ cười cười, cái gì cũng không nói.

Lục Đình Chiêu đột nhiên dở khóc dở cười: "Chị dâu, chị quá cưng chiều em rồi, nhưng chị làm sao lại nghĩ ra chuyện muốn em cùng lão Trần đánh cờ vậy?"
Đường Nhã Phương hơi nhưởng mày:"Vậy là em đã hiểu rồi.

Cùng nhau làm những điều mình thích sẽ khiến mối quan hệ trở nên gần gũi hơn.

Như vậy không phải sẽ có lợi cho chúng ta sao?" "Cùng nhau làm những điều mình thích?!" “Ừm.” Đường Nhã Phương vỗ vỗ vai hắn:"Ông lão này thích đánh cờ, nhân tiên chúng ta cùng ông ấy đánh cờ, cùng nói chuyện làm ăn.”
Đây là lý do khiến Đường Nhã Phương tự tin, một lão đại mê đánh cờ không tìm được đối thủ, nếu Đình
Chiêu có thể thắng được hắn thì có thể có một tia hy vọng.


Lục Đình Chiêu là người khôn ngoan, anh hiểu ý nàng nhưng vẫn không khỏi băn khoăn.

"Chị dâu, em không đảm bảo mình sẽ đánh bại được ông ấy đâu." “Đừng lo lắng, nếu em thua thì chị cũng sẽ không trách em.” Đường Nhã Phương cười an ủi anh.

Những lo lắng của anh, Đường Nhã Phương hoàn toàn không quan tâm, dù sao cô cũng không hi vọng cậu ấy có thể đánh bại một kiện tướng đã đánh cờ nhiều năm như vậy.Như thường lệ, ông Trần đang ngồi trong gian hàng và chơi cờ với những người khác, không hề biết đến sự xuất hiện của Đường Nhã Phương.

Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu đứng sang một bên lặng lẽ quan sát đường đi nước cờ của Lão Trần, chỉ trong chốc lát Lão Trần đã đánh bại được đối thủ mà không mất đi một chút sức lực, đối thủ cũng không còn đường nào để lui, chỉ có thể giơ tay chịu trói.

Một tiếng hô lên "Tướng quân", lão Trần đã thắng, không những vậy ông còn thắng một cách dễ dàng.

"Lão Trần, kỹ năng đánh cờ của ông đã mạnh mẽ lên rất nhiều.

Ở đây không còn ai có thể làm đối thủ của ông nữa." "Đúng vậy, tôi không dám chơi với ông nữa, mười hiệp nữa tôi sẽ thua cả mười cái mất.

Cái bản mặt già này không thể nhìn ra được nước đi của cờ nữa rồi." "Lão Trần, từ khi ông chơi tốt như vậy, tôi bái ông làm thầy dạy ông thấy thế nào?" "Lão Trần..."
Những người xung quanh mỗi người một lời cùng nói ra, một số người thì giọng điệu chua chát, rõ ràng là đang ghen tị với ông Trần, nhưng ông ấy luôn giữ một nụ cười nhạt mà không hề tỏ ra khó chịu.

Có thể thấy lão Trần là một cao nhân rất đáng quý.

Đường Nhã Phương nhưởng mày, dùng cùi chỏ chọt chọt Lục Đình Chiêu, người sau quay lại buồn bực nhìn cô, cô ra hiệu cho anh tiến lên chơi cờ với.