Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 157: 157: Còn Muốn Nói Chuyện Với Cô Nhóc Nữa Không






Trong văn phòng tổng giám đốc.

Lương Phi Mạc nhìn hai người đứng trước bàn, ánh mắt thâm trầm khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ của anh tagiờ phút này.

Ngón tay thon dài gõ mặt bàn theo tiết tấu, một lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Phó quản lý Lạc, cô còn gì để nói không?”
“Tổng giám đốc Lương, sự việc không giống như quản lý Lê nói đâu."
Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, Lạc Bính Nguyệt không dám si mê nhìn lâu, vội vàng giải thích.

“A...?” Lương Phi Mạc nhíu mày:
“Vậy chuyện là thế nào?”
“Vâng...!Lạc Bích Nguyệt nhìn Lê Na đứng bên cạnh, rũ mắt xuống, che khuất vẻ lạnh lùng trong đáy mắt, vâng dạ nói: “Là do tôi không cẩn thận va phải phó phó giám đốc Đường.”
“Không cẩn thận?” Lương Phi Mạc cười giễu cợt, vẻ mặt nháy mắt liền trầm xuống: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao?”
“Tổng giám đốc Lương, không phải..."
Lạc Bích Nguyệt còn muốn giải thích, lúc này Lương Phi Mạc giơ tay ngăn lại không cho cô ta nói tiếp, trái lại nói với Lê Na đứng bên cạnh: “Tìm người trong bộ phận truyền thông tiếp nhận công việc của cô ta, sau đó bảo bộ phận nhân sự kết toán rõ ràng lương cho cô ta.

“Vâng ạ.

Lê Na cung kính đáp lại.

“Chờ chút!” Vừa nghe thấy mình bị sa thải, Lạc Bích Nguyệt lập tức nóng nảy: "Tổng giám đốc Lương, anh hãy nghe tôi giải thích, sự việc thật sự không phải như vậy, tôi thật sự chỉ là không cẩn thận mà thôi.”
Lương Phi Mạc khẽ nâng mí mắt, ánh mắt lành lạnh rơi trên người cô ta, khỏe mỗi cong lên nụ cười mỉa mai: “Lạc Bích Nguyệt, dám làm thì phải dám chịu.


Như thế tôi còn cho rằng cô là người thẳng thắn, có lẽ còn có thể cho cô một cơ hội.”
Lê Na nghe anh ta nói xong, nhíu mày, không tán đồng nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Lương, Lạc Bích Nguyệt cố ý tổn thương đồng nghiệp, Thời Đại không cần nhân viên như vậy.

Đáy mắt Lạc Bích Nguyệt ánh lên vẻ ác độc, ý của Lê Na là muốn gây khó dễ cho cô ta sao?
“Tổng giám đốc Lương, đúng vậy, chuyện đó là do tôi làm, nhưng là vì tôi nhất thời quá tức giận nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, tôi cũng không cố ý làm tổn thương phó giám đốc Đường.

Bởi vì Lương Phi Mạc đã mở miệng nói nếu cô ta thừa nhận chuyện đó là do cô ta làm thì sẽ cho cô ta thêm một cơ hội nữa.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Cô ta không muốn bị mất công việc này.

Lương Phi Mạc nghe thấy cô ta thừa nhận, khóe môi cong lên nụ cười đầy hàm :, “Nếu đã thừa nhận, vậy tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa.”
Trên mặt Lạc Bích Nguyệt lộ vẻ vui mừng, còn Lê Na lại nóng nảy nói: “Tổng giám đốc Lương, anh..."
Cô ta còn chưa kịp nói xong đã bị Lương Phi Mạc giơ tay ngăn cản, tiếp đó nghe thấy anh ta nói: “Quản lý Lê, chọn một người trong bộ phận truyền thông tiếp nhận vị trí của phó quản lý Lạc”
Lạc Bích Nguyệt vừa lộ ra vẻ vui sướng nháy mắt liền cứng đờ lại.

Lương Phi Mạc nói tiếp: “Còn Lạc Bích Nguyệt từ hôm nay trở đi chỉ là một phóng viên giải trí bình thường.”
Mặc dù Lê Na không rõ vì sao Tổng giám đốc Lương lại giữ lại Lạc Bích Nguyệt, nhưng việc cách chức Lạc Bích Nguyệt cũng cực kỳ hả hê lòng người.

“Tổng giám đốc Lương, Tống An Nhi trong bộ phận truyền thông đã vào công ty được vài năm, làm việc thật sự cẩn thận nghiêm túc, tính tình hiền lành, tôi muốn đề cử cô ấy đảm nhiệm chức phó quản lý này."
Trong giọng Lê Na không thèm che giấu sự ưa thích đối với Tống An Nhi.

Người ta thường nói vậy họp theo loài, người phân theo nhóm, Đường Nhã Phương thông minh ưu tú như thế, bạn của cô ấy cũng tuyệt đối không kém.

Cô nhóc kia? Lương Phi Mạc nhướng mày, lập tức gật đầu: “Quản lý Lê quyết định là được.

“Tổng giám đốc Lương, tôi không đồng ý.

Bị cách chức trở lại làm phóng viên, Lạc Bích Nguyệt không cam lòng.

Nếu cô ta không còn là phó quản lý nữa, Đường Nhã Phương sẽ cao hơn cô ta một bậc, về sau tuyệt đối sẽ chèn ép cô ta đến chết.

Nếu để cô ta thua kém hơn Đường Nhã Phương, còn không bằng sa thải cô ta.

“Đây là hình phạt mà cô phải trả giá cho những sai lầm đã gây ra.” Lương Phi Mạc trầm giọng nói.

“Nhưng..."
Lạc Bích Nguyệt vẫn muốn nói gì đó, lúc này Lê Na lên tiếng ngắt lời: “Tiểu Lạc, Tổng giám đốc Lương đã cho cô cơ hội rồi, nếu cô còn không quý trọng, vậy thì rời khỏi Thời Đại đi.”
Nhìn vẻ nghiêm túc lạnh lùng của Lê Na, đáy mắt Lạc Bích Nguyệt hiện lên vẻ tức giận.

Rời khỏi Thời Đại? Lạc Bích Nguyệt thầm cười trong lòng, Lê Na và Đường Nhã Phương chắc chắn rất muốn cô ta rời khỏi Thời Đại, cô ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ được như ý.


Vì thế, sau khi hít một hơi thật sâu, kiềm chế nỗi bất mãn và phẫn uất trong lòng, gượng cười nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Lương, tôi sẽ quý trọng cơ hội này.

“Vậy thì tốt.” Lương Phi Mạc hài lòng nở nụ cười, sau đó để bọn họ trở về làm việc.

Bọn họ vừa rời khỏi, Lương Phi Mạc vội vàng lôi điện thoại ra, gọi cho chị dâu nhà mình.

“Alo.” Điện thoại được bắt máy, một giọng nói lạnh lùng truyền tới.

Không phải chị dâu!
Lương Phi Mạc sửng sốt: “Cô nhóc hả?”
“Nhã Phương đang nghỉ ngơi, có chuyện gì không?” Vẫn là giọng nói lạnh lùng không có chút độ ấm.

“Cô nhóc, vẫn đang giận đấy à?” Giọng nói của Lương Phi Mạc ẩn giấu ý cười.

Bên kia rơi vào yên lặng, Lương Phi Mạc cho rằng đã cúp máy, vội vàng cầm xuống nhìn, điện thoại vẫn đang được kết nối.

Lại lần nữa đưa điện thoại đến bên tai, anh ta nhẹ nhàng gọi: “Cô nhóc?”
“Phi Mạc, cậu gọi ai là cô nhóc hả?” Giọng nói bên đầu kia điện thoại đột nhiên thay đổi, khiến Lương Phi Mạc sợ tới mức suýt nữa làm rơi cả điện thoại.

“Đổi người cũng không nói trước một tiếng, thật đúng là cô nhóc không ngoan.” Anh ta lẩm bẩm nói.

Đường Nhã Phương không nghe rõ: “Phi Mạc, cậu đang nói gì vậy? Cái gì mà cô nhóc không ngoan cơ?
“Không, không có gì.” Lương Phi Mạc giơ tay lau mồ hôi vốn không tồn tại, sau đó khẩn trương nói sang chuyện khác: "Chị dâu, chị thế nào rồi?”
“Chỉ bị bỏng thôi”
“Nghiêm trọng không?”
“Bỏng nhẹ, bôi thuốc vài ngày là khỏi”
"Có để lại sẹo không?

“Bác sĩ nói chắc là không.”
Nghe thấy sẽ không để lại sẹo, Lương Phi Mạc thở phào: “May quá may quá.”
"Sao tôi cảm giác hình như cậu rất căng thẳng vậy?”
“Haha chẳng phải là vì sợ anh họ sẽ tính sổ với em đấy sao?” Lương Phi Mạc cười gượng.

Để chị dâu gặp phải nguy hiểm như vậy trong công ty đã là một chuyện rất nghiêm trọng rồi, nếu còn để lại sẹo, anh họ chắc chắn sẽ lột da anh mất.

Với tính cách của anh ấy, điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Đường Nhã Phương bật cười, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, chị dâu sẽ bảo vệ cậu.”
“Chị dâu..." Lương Phi Mạc cực kỳ cảm động.

“Ngoan.” Giọng Đường Nhã Phương cực kỳ thoải mái sung sướng, tiếp đó liền đổi chủ đề: “Xử lý Lạc Bích Nguyệt thế nào rồi?”
Vừa nói đến chuyện chính, Lương Phi Mạc liền thay đổi sắc mặt, nói hết tình huống của Lạc Bích Nguyệt cho cô.

“May mà cậu không sa thải cô ta.”
Nghe ra được trong giọng cô có vẻ vui mừng, Lương Phi Mạc liền biết mình làm đúng rồi, nhanh chóng tranh công: “Chị dâu, em đã suy nghĩ thay chị rất nhiều mới không sa thải Lạc Bích Nguyệt”
“A...? Nói nghe xem nào.”
Lần này Lương Phi Mạc càng dũng cảm hơn: “Chị dâu, chuyện sa thải Lạc Bích Nguyệt, chỉ cần em mở miệng thì chỉ là chuyện trong giây lát.

.