Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 145: 145: Cảm Giác Lên Bản Tin Tìm Kiếm Hót Là Như Thế Nào






Lời vừa nói xong, không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên rất căng thẳng.

Nhìn gương mặt lạnh lùng không chú gợn sóng nào của Tô Á Mai, Đường Nhã Phương chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang âm thầm bùng cháy trong lòng, chỉ sợ đợi một lát nữa sẽ bùng phát.

"Ý của tôi như thế nào chẳng lẽ cô không biết sao?” Tô Á Mai hỏi ngược lại.

Đường Nhã Phương không lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn chầm chầm cô ta.

Tô Á Mai tựa lưng vào ghế, khoanh đôi tay lại trước ngực, ánh mắt quét qua bản thảo trên bàn, đay mắt rất nhanh lóe lên một tia sát nhọn.

“Không hiểu hả?” Tô Á Mai khẽ nhíu mày lại, sau đó cười lạnh lùng nói: “Vậy được, để tôi nói cho cô biết là tôi có ý gì nha.”
Đôi mắt của Đường Nhã Phương khẽ hít lại, chỉ thấy đôi môi của Tô Á Mai đang có chút động đậy, sau đó nói ra từng chữ một: “Tôi, đang, vứt, thứ, rác, rưởi.”
Lửa giận trong đáy mắt của cô dâng lên, đôi tay đặt trên bàn siết chặt lại thành nắm đấm, Đường Nhã Phương vô cùng tức giận cười ngược lại nói: “Tô Á Mai, làm sao thế? Cô có phải là không có cách nào khác để đối phó tôi, nên chỉ có thể ở trong công việc chống đối tôi?”
“Chống đối cô?” Tô Á Mai giống như đang nghe một cậu chuyện cười, cười lớn.

Sau đó tiếng cười tắt đi, đôi tay dùng sức đậm lên bàn, cô ta đứng dậy, áp sát thân mình vào Đường Nhã Phương, trừng mặt nhìn thẳng người đẳng trước nói: “Đường Nhã Phương, đừng có xem mình cao quý quá, trong mắt tôi, cô chẳng là cái thá gì hết.”

Nghe thấy thế, Đương Nhã Phương khinh bỉ cười, “Đúng ha, tôi trong mắt cô chẳng là cái thá gì hết.

Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi nói: “Nếu đã chẳng là cái thá gì, vậy thì tại sao cô lại dóc lòng suy tính bắt tay với Tần Dĩ An đối phó tôi vậy? Giám đốc Mai."
Đối mặt với sự chấn vấn của cô, Tô Á Mai không hề lộ chút hoảng sợ nào, chỉ là giọng nói càng trở nên lạnh lùng hơn nói: “Đường Nhã Phương, cô có bằng chứng gì chứng minh tôi và Tần Dĩ An bắt tay nhau đối phó cô ?”
Được thôi, cô thật sự không chứng cứ.

Nhưng mà...!
“Giám đốc Mai, người làm trời đang nhìn, trong lòng cô tự biết là được, không cần tôi đưa ra bất kỳ bằng chừng nào hết.”
“Vậy thì theo như cô nói là cô không hề có chứng cứ, vậy tôi có thể kiện cô với tội phỉ báng tôi.”
“Xin mời!”
Với cô ta không gì đáng để nói nữa.

Đường Nhã Phương cười lạnh lùng, trực tiếp cầm bản thảo đi ra ngoài.

Lúc này giọng chế giễu của Tô Á Mai vang lên từ phía sau.

“Đường Nhã Phương, đừng cho là bên cạnh cô có người đàn ông thân bí nào đó, thì tự cho là bản thân mình hay ho lắm, ở chỗ này không phải một tay cô che trời đâu.”
Bước chân cô khựng lại, Đường Nhã Phương cười thành tiếng, sau đó quay đầu lại, lạng lùng và điềm tĩnh nhìn lên người của Tô Á Mai: “Tô Á Mai, kết cuộc của Hoàng Hương Ly cô đã thấy rồi chứ?"
Tô Á Mai chỉ lạnh lùng nhìn lạ cô, chứ không nói câu nào.

Cô nhếch môi lên ra vẻ đáng tiếc than thở: “Cô nói xem một ngôi sao đang trên đỉnh cao đột nhiên vào tù, tương lai tốt đẹp đều bị hủy hết rồi, thật sự là quá đáng tiếc.

Vậy giám đốc Mai có cảm thấy đáng tiếc không?”
Hoàng Hương Ly tại sao lại vào tù, Tô Á Mai là người hiểu rõ mọi chuyện nhất.

Bây giờ Tô Nhã Phương nhắc đến chuyện này, chẳng phải là đang cảnh cáo cô ta coi chừng sẽ trở thành Hoàng Hương Ly thứ hai đó sao.

“Còn nữa...!Đường Nhã Phương quơ quơ bản thảo trong tay nói: "Cô nói bản thảo này là rác rưởi, không phải là nói nội dung này rác rưởi sao, chủ tịch Thẩm rác rưởi sao?”
Vừa nói đến chủ tịch Thẩm, biểu tình trên gương mặt của Tô Á Mai có chút hoảng, nhưng rất nhanh đã điềm tĩnh lại.


“Từ nãy đến giờ tôi chưa hề nói câu nào không đúng về chủ tịch Thẩm”
Đường Nhã Phương tiêu sái nói: “Có nói hay không hãy để chủ tịch Thẩm phán đoán đi.”
Trái tim của Tô Á Mai “Thình thịch” một cái, tự nhiên cô ta có dự cảm không lành.

...!
Văn phòng chủ tịch, hai người đứng ở một cái bàn lộng lẫy, chính là Đường Nhã Phương và Tô Á Mai, nhưng tầm nhìn của họ đều đang nhìn về một người đàn ông đang cúi đầu.

Lương Phi Mạc đang lật bản thảo trong tay mình, khẽ nhăn mặt, cô chị dâu này thật sự muốn lịch sự tình trường của anh đào bởi một cách sạch sẽ mà, chỉ còn có cái quần trong là chưa đạo bởi ra thôi.

Sau khi xem xong, anh ta chỉ cười lên hai tiếng: “Bản thảo này viết cũng không tệ, không tệ.

Đường Nhã Phương đắc ý kiếc nhìn Tô Á Mai một cái, sau đó mở miệng nói: “Vậy chủ tịch Mạc, ngài cảm thấy bản tin này có thể phát ra không ạ?”
Anh ta có thể nói không được sao? Lương Phi Mạc trong lòng cười khổ, hậu quả của việc đụng phải đối vợ chồng vô lương tâm, chính là bị ép đến khổ như thế đó.

Nhẹ khụ một tiếng, anh ta mời từ từ nói: “Được, phó quản lý Đường quyết định được rồi.”
“Chủ tịch Thẩm, ngài đây là ý gì đây ạ?” Tô Á Mai không dám tin nhìn anh ta.

Lương Phi Mạc hai tay buông lỏng nói: “Chính là ý trên chữ đó.”
“Tôi không đồng ý."
Tô Á Mai nghiêm giọng nói.


“Cô không đồng ý?” Lương Phi Mạc cảm thấy có chút buồn cười, ai cho cô ta cái dũng khí không đồng ý vậy?
Anh ta nhìn Đường Nhã Phương, sau đó Đường Nhã Phương lại nhếch nhếch môi, oan ức nói: “Chủ tịch Thẩm, ông không biết đó thôi, bản thảo này trong mắt của giám đốc Mai là rác rưởi đó ạ.

Rác rưởi đó chủ tịch Thẩm có hiểu không a? Chính là loại rác rưởi không có chút giá trị sử dụng nào”
Nhìn thấy cô miêu tả bằng một bộ dạng vô cùng tức giận, khóe mắt Lương Phi Mạc hít lại, chị dâu đây là bị chọc tức rồi.

“Đây chính là rác rưởi.” Tô Á Mai cũng không hề che dấu cảm giác của mình đối với bản thảo này.

Vừa nói xong, cô ta đưa tay giật lấy bản thảo trong tay Lương Phi Mạc, trải nó ra trước mặt Đường Nhã Phương và chỉ vào nội dung trên đó, chất vấn: “Phó giám đốc Đường, cô đào bởi đời từ của lãnh đạo công ty, còn có ý đồ phát tin tức này đi, cô đây là không tôn trọng lãnh đạo đó?”
Đường Nhã Phương nhìn nhìn Lương Phi Mạc, công môi lên cười, đáy mắt hiện lên vẻ xảo hoặc nói: “Giám đốc Mai, cô cho là chỉ dựa vào năng lực của tôi có thể đào bởi chuyện đời tư của nhà họ Lương sao? Cô có phải là quá coi trọng tồi rồi không?"
Lời này vừa nói ra, Tô Á Mai sửng sốt, sau đó phản ứng lại, ánh mắt hít lại: “Ai biết được có phải cô sử dụng thủ đoạn đen tối gì để có được tin tức này chứ?”
"Hớ hớ.

Đương Nhã Phương cười như không cười cầm lấy bản thảo, từng chữ từng câu nói: “Tôi nói cho.