Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 108: 108: Em Cho Anh Tất Cả






"Nghe em nói hết được không?"
Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại khiến người ta không thể chối từ.

Anh gật đầu một cái, hai mắt nhìn chăm chăm cô, trong đáy mắt giống như đang có một cơn bão táp.

Đường Nhã Phương tin rằng, chỉ cần cô châm ngòi, anh sẽ chào đón cô bằng sự nhiệt tình
Gò má cô nóng bừng lên, thẹn thùng nói: "Ban đầu em cho rằng, mình rất khó để có thể để ý một người, cho nên lúc kết hôn cũng chỉ là do đang tức giận nên mới tùy hứng mà làm.

Nhưng sau một khoảng thời gian ở bên cạnh anh, em phát hiện em không thể điều khiển cảm xúc của mình nữa, càng ngày em càng quan tâm nhiều đến anh, luôn vì một lời nói hay hành động của anh mà nhảy cẫng lên." "Trước đây Vi Vịnh Phong đã từng chiếm một vị trí lớn trong trái tim em, nhưng bây giờ em khẳng định, tâm trí của em đã không chỗ cho anh ta nữa, chỗ này của em..."
Cô chỉ tay vào tim mình, nhìn Lục Đình Vỹ nói: "Bây giờ ở đây chỉ có anh, em chắc chắn rằng em thích anh, vì vậy nên em muốn sống với anh cả đời." "Trước đây anh luôn kiềm chế bản thân mình, bây giờ em đã có thể trao nó cho anh, em nguyện ý trao mình cho anh, anh không đồng ý sao?"
Anh có chấp nhận không...!
Khi một người phụ nữ chủ động nói ra những lời này có nghĩa là cô ấy đã lấy hết can đảm của mình để nói.

Nếu là những lúc bình thường, chắc chắn Đường Nhã Phương sẽ không nói ra những lời này.

Nhưng đêm nay, dường như cô cố ý lấy cớ say để nói hết những suy nghĩ trong lòng.

Cô dùng cách trực tiếp nói cho Lục Đình Vỹ biết rằng cô đã sẵn sàng trao tất cả cho anh, anh có chấp nhận không, chấp nhận tất cả của em?
Không khí trong phòng tắm trở nên yên tĩnh

Lục Đình Vỹ yên lặng lắng nghe, sau một hồi lâu, anh mới đưa tay lên má cô, cười nhẹ nói: "Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi, chỉ cần em bằng lòng, tất cả mọi thứ của em anh đều chấp nhận."
Dứt lời, anh dùng sức kéo cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Anh cướp lấy hơi thở của cô, hai cánh môi như đan vào nhau.

Hương vị của cô rất ngọt ngào, trong miệng còn có mùi rượu làm say đắm lòng người.

Suy nghĩ của Đường Nhã Phương vốn đã hỗn loạn, bây giờ trở nên trống rỗng.

Cô có thể cảm nhận được không khí trong phổi bị lấy đi, hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp.

Vì vậy, không tự chủ được, cô mở miệng kêu lên một tiếng.

Lục Đình Vỹ nhân cơ hội đưa lưỡi tiến vào trong miệng cô, thành công xâm chiếm.

Nhiệt độ cơ thể ngày càng tăng cao, cho đến khi cả hai không thể thở được, tlc mới buông Đường Nhã Phương ra, sau đó bắt đầu di chuyển xuống phía dưới.

Cổ, xương quai xanh, đôi gò bồng, bụng dưới...!Anh lần lượt hôn từ trên xuống dưới, ngón tay trên chọc, mỗi lần chạm đến chỗ nào, chỗ đó giống như bị điện giật, khiến cô run lên.

Đường Nhã Phương hoàn toàn dựa vào bản năng, vô thức cử động, khiến cho dục vọng của Lục Đình Vỹ không thể kiềm chế được...!
Anh khao khát có được cô, có tất cả mọi thứ của cô." "Ngày mai xin nghỉ phép ở công ty
Giọng anh khàn khàn, ôm cô ra khỏi bồn tắm, đi tới giường.

"Tại sao?"
Đường Nhã Phương ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mắt anh, giọng nói mềm yếu khiến người khác mê mẩn.

Thân thể Lục Đình Vỹ chèn lên người cô, cười nhẹ nói: "Bởi vì anh sợ ngày mai em sẽ không thể xuống giường được.

Nghe xong những lời này của anh, Đường Nhã Phương xấu hổ đến mức không muốn nhìn.

Đêm nay, cô hoàn toàn trao thân mình cho anh.

Anh chiếm giữ cô từng chút một, cơn đau xé nát cơ thể khiến cô không kìm được nước mắt.


Anh nhẹ nhàng an ủi cô, hòa vào cô từng chút một.

Sự quyến rũ tràn ngập căn phòng, hai bóng người đè lên nhau, quấn quýt lấy nhau, hơi thở nặng nề không ngực lượn lờ, lâu sau đó cũng không biến mất.

Đêm nay, Đường Nhã Phương mệt đến không mở mắt nổi, đang lúc mơ mơ màng màng, chỉ biết có một thân thể ấm áp vẫn luôn ôm cô vào lòng, dành cho cô sự ấm áp vô tận.

Ngày hôm sau, Đường Nhã Phương tỉnh lại trong lòng của Lục Đình Vỹ.

Nhìn thấy lồng ngực săn chắc của chồng mình trước mắt, cô có chút hốt hoảng, cảnh tượng tối hôm qua liên tục hiện lên trong đầu cô, tiếng thở dốc của người đàn ông, mồ hôi nóng hổi, một cảnh tượng xấu hổ.

Nhưng Đường Nhã Phương cũng không hối hận về quyết định của mình.

Bây giờ nói với cô mà nói, Lục Đình Vỹ sẽ là tất cả sự sống của cô trong tương lai, cô sẽ không còn cô đơn nữa, cô đã có chỗ dựa của riêng mình.

đnd ở nhà với Lục Đình Vỹ một ngày, tắt điện thoại di động, chặn mọi thông tin với thế giới bên ngoài.

Nhưng cô lại không biết, ngày hôm nay, thế giới bên ngoài đã thay đổi.

Sáng sớm ngày thứ ba của cuộc họp thường niên Công ty giải trí Thời Đại, như thường lệ Đường Nhã Phương đến công ty, kết quả là Tống An Nhi chạy tới nói với cô: "Đường Nhã Phương, cậu gặp phiền phức rồi!" "Tớ làm gì mà phiền phức?"
Vẻ mặt Đường Nhã Phương không không hiểu, trong lòng nói mới đến công ty, chưa làm gì mà đã có phiền phức.

"Ôi, tự kiểm tra Facebook của cậu đi!" Tống An Nhi thở dài, vẻ mặt nghiêm trọng.

Đường Nhã Phương khó hiểu, vội vàng mở Facebook lên.


Vừa nhìn thấy, cô đã bị sốc ngay tại chỗ.

Chỉ thấy toàn Facebook của cô đều có một nội dung duy nhất: Người chồng quốc dân, Lục Đình Vỹ, bức ảnh chụp chính diện, đúng là quá đẹp trail
Dưới hàng chữ đó là kèm theo hai tấm ảnh của Lục Đình Vỹ.

Đường Nhã Phương nhanh chóng nhận ra, đây là ảnh chụp tại buổi tiệc thường niên.

"Chuyện này là sao đây?" Sắc mặt Đường Nhã Phương hơi thay đổi.

"Như cậy thấy đó, sáng hôm trước, cậu đăng một bức ảnh của Tổng đốc Lục lên Facebook, sau đó dân mạng sôi sục, hàng triệu lượt chia sẻ và bình luận, mọi người rất vui vẻ, nhưng những người đó đều đang chờ cậu gặp chuyện xui
Tống An Nhi thở dài, nhìn sắc mặt của Đường Nhã Phương, nói: "Hôm qua tớ đã định nói cho cậu biết, nhưng không liên lạc được với cậu."
Sắc mặt Đường Nhã Phương có chút u ám: "Tấm ảnh này không phải do tớ đăng "Tớ biết không phải cậu đăng, nhưng bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, cậu nên nghĩ cách giải quyết chuyện này đi."
Tổng An Nhi dừng một chút, cẩn thận nói: "Nếu không thì, cậu về bàn bạc với Tổng giám đốc Lục một chút về chuyện này?" "Bây giờ ngoài tìm anh ấy ra thì không còn cách nào khác.

Đường Nhã Phương cười khổ một tiếng, vội vàng gửi tin nhắn: "Đình Vỹ, anh đã thấy tin trên Facebook của em chưa?" "Ừm, anh thấy rồi." "Bức ảnh đó không phải do em đăng.

Xin lỗi,.