Tôn Bắc cảm thấy chưa có hôm nào mệt như hôm nay. Không hiểu cha nghĩ gì mà bảo hắn mang em gái đi cùng. Tôn Diệu là em gái hắn nhưng hắn không thể chịu nổi. Mặc dù con bé là khuôn hình tiểu mỹ nữ bại hoại khổ nỗi tính cách trẻ con làm hắn rất là phiền.
Đang đả tọa nghỉ ngơi thì cái giọng nói ám ảnh hắn lại vang lên:
- Anh, Anh, mau ra xem này. Có búp bê bay trên trời.
- Bà cô của tôi ơi! Đừng có ảo tưởng nữa. Làm gì có chuyện đó
- Thiệt mà, Anh mau ra đây bắt lại cho em, nó bay đi mất giờ.
Tôn Bắc không tình nguyện mà đứng dậy ra khỏi lều, đưa mắt nhìn, quả nhiên có thật. Chuyện lạ nha, con bé này không nói dối, nhưng mà lại rước lấy phiền phức cho hắn rồi.
- Anh bạn này xin thứ lỗi cho em gái tôi, cái tính nó từ nhỏ đã vậy.
- Không có gì.
Vô Danh cũng không biết nói sao khi thấy một cô bé đang đuổi theo Thủ Hộ Linh bay vòng vòng xung quanh. Con pet này tu vi còn cao hơn hắn, nên cũng chả có gì phải lo. Hắn còn đang nhìn thì Tôn Bắc đã hô lên:
- Diệu, em dừng lại coi, không thấy có người khác ở đây à.
Tôn Diệu đang đuổi bắt, không tình nguyện trở lại bên anh trai. Thủ Hộ Linh cũng bay về bên chân Vô Danh, mắt híp lại hình vầng trăng nhìn Tôn Diệu, có vẻ nó vừa chơi rất vui. Lúc này Vô Danh mới hỏi:
- Hai người tên gì? Sao lại ở đây?
- Ta là Tôn Bắc còn con bé này tên Tôn Diệu. Hai anh em chúng ta đang trên đường đến Huyền Tông, tham gia khảo hạch nhập môn. Còn anh bạn thì sao, giữa đêm hôm còn muốn đi đâu?
- À.. tôi tên Vô Danh, cũng giống hai người muốn thành đệ tử Huyền Tông. Chỉ là sợ đến muộn nên mới vội như vậy
- Ra thế, không cần phải lo, thời gian vẫn còn sớm. Anh bạn xuống dưới nói chuyện chứ.
- Được thôi.
Vô Danh cảm thấy may mắn, hiện tại hắn không biết đường lại gặp được hai người này. Thấy hai người đàn ông tán gẫu, Tôn Diệu lại tiếp tục chơi đuổi bắt với Thủ Hộ Linh. Chỉ sợ cô bé này có mệt muốn chết thì con pet kia vẫn chả hề hấn gì.
Qua bảng thông tin, và bóng gió hỏi thăm, Vô Danh biết được anh em nhà này là con của chưởng môn Thiết kiếm phái. Lần này đi đến Huyền Tông tham gia khảo hạch đệ tử sau 1 tháng nữa. Tông môn phân chia đệ tử thành ngoại môn, nội môn, hạch tâm tương ứng với các mốc tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, Nguyên Anh sơ kỳ, Hóa Thần sơ kỳ.
Hai anh em này Tôn Bắc là Nguyên Anh hậu kỳ, Tôn Diệu là Nguyên Anh sơ kỳ. Tuổi cũng chưa tới 100, trở thành đệ tử nội môn là chắc chắn. Nói về tuổi tác thì Trúc Cơ có tuổi thọ 150, Kim Đan là 300, Nguyên Anh là 500. Bởi vậy có thể thấy tư chất hai người này rất tốt.
Sau khi nói một hồi, Tôn Bắc lấy từ nhẫn trữ vật ra một hồ lô rượu, mời Vô Danh uống cùng. Mới được một chén, Thủ Hộ Linh lao tới cướp mất hồ lô, sau đó đổ lên người. Nói tới cũng lạ, không có miệng nhưng rượu rơi xuống lại rất nhanh ngấm vào trong cơ thể tròn tròn của nó. Và con pet này say rồi, bị Tôn Diệu bắt được ôm vào lòng.
Tôn Bắc cũng thấy hiếu kỳ, nhân cơ hội này hỏi:
- Nó là sủng vật của anh bạn sao?
- Đúng vậy.
- Nó là yêu thú hay linh thú, sao tôi chưa thấy loại này bao giờ.
- Cái này, ta cũng không biết, cũng là vô tình nhặt được.
- Oh, ra thế.
Sau đó, hai người lại bắt đầu nói sang chuyện khác. Dù sao cũng mới quen, tâm đề phòng mỗi người đều có. Chẳng mấy chốc, trời sáng, 3 người 1 pet cùng nhau lên đường đến Vân Ẩn thành, nơi này là địa bàn của Huyền Tông.
Tôn Bắc không còn mệt mỏi, phiền muộn vì em gái hắn nữa. Từ khi Vô Danh đến, Tôn Diệu cứ bám dính lấy Thủ Hộ Linh. Tôn Bắc có ý định kiếm một con linh thú cho em gái. Nhưng rất nhanh, hắn không còn ý nghĩ này nữa sau khi hỏi Tôn Diệu
- Anh mua cho em một con linh thú nhé
- Phải như con này mới chịu.
Không để ý hai anh em này, Vô Danh đang nghĩ làm sao xử lý con trai Lý trưởng lão với Ngô Thường kia. Hơn nữa đánh con thì cha ra, có nô bộc Hóa Thần thì ít nhất cũng là Xuất Khiếu kỳ. Dù cho có Thủ Hộ Linh cũng không ăn thua, hơn nữa sáng lập được tông đều là Hợp Thể Kỳ.
Không giống môn nay diệt mai lập, tông môn có lịch sử lâu đời, có mấy lão quái Độ kiếp cũng không lạ gì. Chẳng biết vì sao, hắn không thích dựa dẫm vào các loại đan dược hay pháp bảo. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có tăng tu vi.