Vô Danh dùng năng lượng tạo ra quần áo cho hai người, sau đó ôm Ngọc Thủy bay đi Thiết kiếm phái. Vốn dĩ cô nàng chỉ ở mức ưa nhìn thôi, nhưng không biết vì sao sau mỗi lần dùng năng lượng bổ sung nhan sắc lại cải thiện một ít. Ngọc Thủy giờ đây chưa đến mức mỹ nữ, nhưng cũng khá xinh đẹp.
Hắn cũng khá là kỳ quái về chuyện này vì bản thân hắn lại không có thay đổi. Vô Danh từng thử dùng năng lượng dịch dung chính mình nhưng không được. Năng lượng bổ sung thậm chí nhiều hơn nữ nhân này, nhưng dung nhan của hắn vẫn là khuôn mặt với vóc người bình thường, ném vào đám đông chẳng ai chú ý.
Phi hành được một đoạn thì hắn bị chặn lại, đối diện là một chiếc kiệu do 4 tên đại hán Nguyên Anh trung kỳ khiêng. Trên kiệu là một tên thanh niên sắc mặt tái nhợt, tu vi Kim Đan sơ kỳ. Bên cạnh kiệu có một lão già áo xám trông có vẻ bình thường, nhưng Vô Danh biết đây là do đối phương tu vi cao hơn mình quá nhiều không nhìn ra.
Tên thanh niên như thói quen ra lệnh:
- Để cô gái đó lại, cầm linh thạch rồi cút.
Phối hợp với lời tên này, lão giả lấy từ trong người ra một túi trữ vật ném qua phía Vô Danh. Hắn lần đầu tiên thấy việc này, có chút ngây người. Tên thanh niên không kiên nhẫn quát:
- Ngươi điếc hả? Ngô lão cướp người cho bản thiếu.
Vô Danh vội dùng ma ảnh biến ra chỗ khác nhưng mang theo một người ảnh hưởng thân pháp. Hơn nữa Ngô lão tu vi cao hơn hắn nên vẫn bị bắt kịp. Ngọc Thủy bị lão già cướp đi, hắn thì bị lão đánh một chưởng trọng thương bay ra xa. Ở sát na đó, bảng thông tin hiện ra
Tên: Ngô Thường
Tuổi: 880
Tu vi: Hóa Thần hậu kỳ
Thân phận: Nô bộc của Lý trưởng lão Huyền tông
Nhiệm vụ: Bảo vệ và thực hiện yêu cầu của con trai Lý trưởng lão
Tình trạng hiện tại: Do tuổi tác quá lớn, không còn hy vọng đột phá Xuất Khiếu kỳ
Vô Danh bị thương nặng rơi xuống đất, mọi việc xảy ra quá nhanh. Hắn chưa kịp dùng phán quyết bật lại, mà hiện giờ cũng chẳng nhìn thấy đối phương ở đâu nữa. Có kỹ năng vô tình làm hắn không quá đau đớn thể xác, Vô Danh lại rất là khó chịu trong lòng.
Với Ngọc Thủy tuy không có tình yêu, nhưng nói thế nào cũng là người phụ nữ đầu tiên của mình. Cũng như bao đàn ông khác, chuyện này là không thể nhẫn. Mặc dù kỹ năng vô tình khiến hắn nhanh chóng bình phục tâm tình. Nhưng Huyền Tông có lẽ sẽ theo bước Hoàng Linh môn.
Trước hết phải khôi phục đã, chỉ là tâm pháp tự động hấp thu linh khí chuyển hóa quá chậm. Thế là hắn chủ động vận chuyển hấp thu mọi thứ xung quanh bản thân. Có người ở đây sẽ thấy, một cái hố hình người đang ngày càng sâu dần. Vô Danh theo thương thế tốt lên, khoảng cách hắn với mặt đất càng lớn.
Được một lát, xung quanh tối om, không nhìn thấy ánh sáng nữa. Chẳng biết qua bao lâu, hắn hoàn toàn khôi phục trở lại. Đứng dậy, đang muốn bay lên thì hắn thấy dưới chân như dẫm phải cái gì. Đưa tay xuống đào đất chốc lát, hắn đã lấy được thứ này lên. Qua xúc giác thấy vật này có hình bầu dục.
Hắn không có thần thức cho nên đành phải mang theo, bay lên trên. Lên tới mặt đất, bay lên trời, qua ánh trăng chiếu xuống Vô Danh thấy mình đang cầm một quả trứng to cỡ trứng đà điểu. Lúc này bảng thông tin lại hiện ra
Sủng vật: Thủ Hộ Linh
Tuổi: 999.999.999
Tình trạng hiện tại: Sau 1 phút nữa sẽ sinh ra
Vô Danh từng nghe qua con rùa nói về yêu thú, linh thú, tiên thú các loại, không biết con này là cái nào. Một phút sau, không có sinh vật nào phá vỏ trứng ra ngoài mà quả trứng này bắt đầu biến hình.
Quả trứng thu nhỏ lại một vòng, sau đó mọc ra cái đầu, hai tay và hai chân. Hắn vội nâng lên nhìn chằm chằm, không hề có vết tích nào trên bề mặt cong. Mà giống như đầu, tay và chân đột nhiên xuất hiện vậy.
Giờ nhìn kỹ thì giống như, 5 quả bóng tennis gắn lên quả bóng bầu dục. Cái đầu có hai con mắt nhỏ, tròn màu đen như hai hòn bi, lại không có tai, mũi hay miệng. Đôi mắt nhỏ nhìn Vô Danh chớp chớp như đang xác nhận gì vậy.
Lúc này bảng thông tin lại hiện ra trước mặt hắn và có thay đổi:
Sủng vật: Thủ Hộ Linh
Chủng loại: Thiên địa kỳ thú
Chủ nhân: Vô Danh
Tuổi: 999.999.999
Tu vi: Hóa Thần ( Luôn cao hơn chủ nhân một cảnh giới)
Kỹ năng:
1. Hóa Hư: Vô hiệu mọi loại sát thương bằng hoặc thấp hơn cảnh giới tu vi
2. Thế Thân: Chịu thay chủ nhân mọi loại sát thương bằng hoặc thấp hơn cảnh giới tu vi
Có con pet này thì chỉ cần không cao hơn bản thân 2 cảnh giới, Vô Danh sẽ không bị thương nữa. Hắn cảm thấy tiếc nuối, nếu như có sủng vật sớm hơn đã không bị trọng thương. Nhưng mà không bị trọng thương lại không được sủng vật.
Chẳng nghĩ nữa, Vô Danh rời đi, còn Thủ Hộ Linh cũng bay theo hắn, đôi mắt nhỏ hiếu kỳ nhìn xung quanh.