"Đoàn trưởng, tìm ra manh mối của Thanh Lôi hổ rồi, huynh đến đây nhanh đi." Lâm Vũ bóp nát ngọc giản truyền tin trong tay, ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn Hắc Liên.
Đối diện Hắc Liên tỏ ra miễn cưỡng cười, lằng lặng đứng một chỗ chờ đợi thời gian chầm chậm trôi.
"Lâm Vũ đội phó, cứu mạng." Một giọng nói vô hình từ trong người Lâm Vũ phát ra, thảm thiết đến cực điểm, nghe qua thật sự có chút chấn động.
Lâm Vũ đồng tử co rụt lại, nhanh chóng từ trong ngực lấy ra một mai ngoc giản hình thoi, gấp rút nói: "Bên đó, ngươi thế nào."
Hoàn toàn một mảnh im ắng, không hề có giọng nói trả lời lại.
Thử lại mấy lần trong vô vọng, Lâm Vũ ánh mắt tối sầm lại, xem ra tên kia chết là tám chín phần mười rồi.
Đoàn trượng bên kia vẫn chưa tới, Thanh Lôi hổ lại tới trước, xem ra là vẫn cần phải hao chút tâm tư rồi.
"Hắc Liên đi theo ta, cứu trợ người gặp nạn." Lâm Vũ buông ra một câu, khí thế cùng uy áp tỏa ra, ý định không cho Hắc Liên tự quyết.
Cứu trợ người gặp nạn, một lục trọng một ngũ trọng thì gây lên nổi một cái gợn sóng không. Hắc Liên nội tâm âm thầm cười lạnh nhưng hoàn toàn không một vẻ lo lắng, vẻ mặt bên ngoài bất biến đi sợ sệt.
Thấy Hắc Liên chần chừ, Lâm Vũ giọng gằn lại từng chữ, biểu cảm không được vui: "Tên kia gặp nạn như vậy chẳng nhẽ ngươi không có ý định giúp, đừng quên sau lần này ngươi là người Lâm gia tức cũng là Phong Long đoàn một thành viên, nếu vậy thành viên cứu thành viên là lẽ bắt buộc."
Cuối cùng sau một hồi tỏ ra đắn đo khó quyết định, Hắc Liên miễn cưỡng nghe theo cùng Lâm Vũ một chỗ hành động.
"Rất tốt, Lâm gia cùng Phong Long đoàn sẽ không bạc đãi ngươi." Lâm Vũ sát ý dịu đi mấy phần, nhẹ nhàng cười nói.
Mang theo Hắc Liên, Lâm Vũ cước bộ nhanh chóng rời khỏi, lần theo hướng võ giả lúc trước báo tin, cảnh giác được hắn đề cao đến mức tối đa.
Mặt đất máu tươi dần xuất hiện, lan tràn về hướng Tây, trên đó hiện ra rậm rạp vết chân yêu thú lõm xuống mặt đất.
Cả hai không nói gì im lặng đi tiếp, bộ pháp cẩn thận lặng yên không gây ra tiếng động.
Dọc theo đường đi máu tươi hiện ra càng nhiều, thi thoảng có mảnh vụ quần áo rơi trên đó, xuyên qua rậm rạp cây cối đi đến một cái sơn cốc phạm vi, gần một cái hang trong đó phát ra từng âm thanh to lớn chà xát như từ miệng ăn giống nhau.
Cách nơi phát ra âm thanh một trăm mét Lâm Vũ ra hiệu Hắc Liên dừng lại, nấp sau lùm cây mà quan sát.
Võ giả hậu thiên thị giác đặc biệt phát triển biến thái viễn siêu thường nhân nên dù là một trăm mét nhưng khung cảnh quan sát tại đó hiện ra rõ mồn một.
Một con yêu hổ cao đến hai mét dài bốn mét, bộ lông một màu bàng bạc, thanh lôi như ẩn như hiện vờn quanh.
Dù nhìn từ xa nhưng Hắc Liên cũng phải hút một ngụm khí lạnh bởi sát khí cùng uy áp mà Thanh Lôi hổ tỏa ra thực sự quá lớn, đậm chất hoang dã tính.
Không tự chủ Hắc Liên tưởng tượng ra một cái táo bạo suy đoán.
Nếu hắn và Thanh Lôi hổ một đấu một kết quả sẽ như thế nào.
Rít! Tưởng tượng thôi cũng không khỏi lông tóc dựng đứng. Cơ thể chia năm sẻ bảy, ngổn ngang nội tạng huyết nhục, đó là tràng cảnh của Hắc Liên hắn.
Phía dưới chân của Thanh Lôi hổ chính là thi thể của một vị võ giả, giờ đây yêu thú đang gặm nhấm từng miếng thịt trên cánh tay, máu đỏ loang lổ.
"Chậc!" Hắc Liên có chút tiếc nối mà cảm khái.
Không biết từ bao giờ Hắc Liên hắn đã dâng lên một cỗ cảm xúc mãnh liệt ham muốn với huyết nhục nhân loại, giờ đây nhìn chính vật mình muốn lại ở trong tay của yêu thú, không làm được gì, không tiếc sao được.
"Hắc Liên, ngươi tại đây quan sát, chú ý giữ im lặng đừng để con mồi phát hiện, ta cần rời khỏi có chút việc, sẽ nhanh chóng trở lại." Lâm Vũ bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Không thành vấn đề, đoàn phó." Hắc Liên hơi gật đầu, vẻ mặt bình thản, ánh mắt vẫn luôn trói chặt tại Thanh Lôi hổ phía trước.
Hưu một tiếng vang lên, thân ảnh của Lâm Vũ đã hoàn toàn biến mất, chỗ này bây giờ chỉ còn lại Hắc Liên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nương theo lấy khối thi thể cuối cùng của võ giả bị Thanh Lôi hổ ăn mất bất ngờ ánh mắt đỏ đậm con ngươi liếc sang chỗ Hắc Liên, miệng gào lên một tiếng điên cuồng mà lao đến với một tốc độ biến thái.
"Cái gì!" Hắc Liên một trận mộng bức mà nhìn.
Không thể nào hắn động tĩnh vẫn chưa hề để lộ. Khí tức đã hoàn toàn thu liếm.
Theo lí thuyết là không thể bị phát hiện.
Trừ khi, Hắc Liên trong ánh mắt bất chợt lóe lên một đạo tinh quang, ngước xuống mà nhìn dưới mặt đất, bất chợt đồng tử co rụt lại.
"Phệ hồn phấn?"
Rải rác màu trắng hạt nhỏ lác đác pha lẫn với cát bụi theo gió tản ra tứ phía.
"Chết tiệt, là ta đã quá chủ quan." Hắc Liên cắn chặt răng, động tác nhanh chóng thủ sẵn thế mà đón đợi, chân khí trong đan điền tùy thời sử dụng.
Lâm Vũ ngay từ đầu ý định đã là muốn giết hắn rồi, đơn giản như thế ý định tại sao Hắn Liên hắn lại không thể nhìn ra.
Chết tiệt, chung quy là quá chủ quan rồi, trốn bây giờ là không xong chỉ có thể ở lại tìm sinh lộ tia hi vọng này.
Thân ảnh lao đến ngày càng lớn dần, mãnh liệt hơi nóng phả vào mặt, từng luồng sát khí lạnh thấu xương quanh quẩn bên người, không gian yên tĩnh hoàn toàn tán loạn.
Gào! Mãnh trảo to lớn sắc bén từ xa đánh xuống nhanh đến xé gió.
Rít! Cơ thể Hắc Liên chia làm ba đoạn, nhưng không có máu chảy ra.
"Bên này!" Mười một hướng đều truyền đến Hắc Liên thanh âm ý đồ phân tán sự chú ý của Thanh Lôi hổ.
Chỉ thấy Thanh Lôi hổ một lần nữa gào lên dữ tợn nhằm ngay một hướng khác biệt hoàn toàn mà đuổi theo, trong cái nháy mắt thời gian đã ở cách xa mấy chục mét.
"Hộc! Không thể nào..." Hắc Liên điên cuồng chạy, thân pháp mau lẹ đề thăng đến mức tối đa, phía sau nguy hiểm ngày càng lớn.
Chết tiệt, sắp bị đuổi kịp rồi. Hắc Liên cắn chặt răng, ý niệm trong đầu vận chuyển liên tục.
Thập nhị ma ảnh quyết đã được sử dụng, phân ra mười hai phân thân vậy mà cũng không qua mắt được Thanh Lôi hổ, chuyện này cũng quá hoang đường đi.
Từ trong ngực áo lôi ra một mai ngọc giản, trong đầu một tiếng vang phá lệ phát ra, như gông cùm xiềng xích bị phá vỡ, Hắc Liễn mày nhăn lại, sát khí đỏ đậm đề thăng.
Mai lệnh bài truyền tin này Lâm Vũ đưa cho hắn trước khi đi, nhìn sơ qua cũng không có vấn đề gì nên hắn cất đi, giờ lôi ra gây hắn một trận nhói đau.
Trên đó là nhàn nhạt mùi khói thả ra giờ giờ khắc khắc.
Phệ hồn hương, tràn ngập phệ hồn hương trên đó.
"Lâm Vũ khá lắm, là ta đã coi thường ngươi, tuy nhiên thù này ta sẽ trả gấp vạn lần." Hắc Liên giọng gằn từng chữ, gân xanh nổi lên, quyền đầu nắm thật chặt chấn toái ngọc giản, ánh mắt âm trầm đến cực điểm.
Thời gian xem ra thật sự không còn nữa rồi.
Hắc Liên bất chợt dừng lại, quay ngươi, mồ hôi trên trán chảy xuôi xuống dưới cằm, hai mắt căng cứng, ý thức giờ giờ khắc khắc luôn giữ cho nội tâm bình tĩnh, thật bình tĩnh.
Chân khí trong đan điền vì sử dụng thập nhị ma ảnh quyết thức thứ ba mà gần như cạn kiệt.
Chân khí từ bể chứa không thể cung cấp ngay lập tức đủ lượng chân khí hắn đang cần.
Cái hắn cần bây giờ kéo dài thêm thời gian.
Chỉ cần thời gian.
Chỉ cần thêm chút thời gian.
Gào! Thanh Lôi hổ rốt cuộc cũng đuổi kịp, nhanh như thiển điện nhào tới, sắc bén nanh vuốt mãnh liệt mà chém xuống.
Phập một tiếng trầm thấp vang lên.
Từng dòng tiên huyết phun trào, bay lên nhuộm đỏ cả một vùng.
...
"Bên này!"
Từng thân ảnh bóng đen nhanh thoăn thoắt lướt qua, âm thanh nhanh đến xé gió.
Hưu hưu!
Hưu hưu!
Một nam tử mặc hắc y, tóc màu bạc bất ngờ dừng lại, ánh mắt lấp lóe quang mang như nhìn xuyên thấu cảnh vật, tập trung gắt gao lên phía trước. Chỉ thấy hắn cẩn thận nhắc nhở:
"Phía trước ba mươi mét chính là con mồi, tất cả cảnh giác cao độ."
Từ phía sau của nam tử có thể nhàn nhạt thấy được hơn hai mươi thân ảnh khác nhau đang đứng sắn đó, mỗi người trên gương mặt đều là ngưng trọng hay căng thẳng vẻ mặt.
Đối diện chính là Thanh Lôi hổ đang chờ.
Mặc dù nói là con mồi nhưng bất cứ ai cũng đều hiểu chỉ trong nháy mắt thời gian con mồi cũng có thể biến thành kẻ đi săn.