Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 42: Chiên - Xào - Nấu - Nướng.... Em Muốn Chết Kiểu Nào?




Nha.... ngày hôm nay thật vui a! Tuy là chưa có được diện kiến nhạc phụ và nhạc mẫu tương lai nhưng Yên Tử lại có bên cạnh cái A San, cùng nháo thiệt vui nha.
Người ta thường nói " hạnh phúc chỉ kéo dài trong ngắn ngủi ", ân! Chính xác là như vậy, đã bảo mà, ông bà xưa đã kì công đúc kết ra cái gì thì đó chính là chân lý, sẽ không sai, cho nên hãy tin tưởng đi.
Cũng như lúc này, Yên Tử đang cùng A San say mê xem phim Hàn Quốc, ngươi một câu khen đẹp, ta một câu chê xấu, chê qua chê lại, mùi mùi mẩn mẩn quá đi! Vậy mà trong thời khắc này lại có kẻ không biết lịch sự mà tới phá đám a.
Cạch... Cạch....
Cạch.... Cạch...
Yên Tử: " Ai vậy nhỉ? Gọi cửa hay phá nhà người ta a? "
A San: " Để chị đi xem, ai lại đến vào giờ này nhỉ? " có hơi nghi hoặc, A San nhanh chân chạy ra ngoài. Không lẽ ông bà chủ trở về? Sao có thể a?
Ké...é..ttt..
A San : " Ai a? "
Trước mắt là một cổ thân thể phiêu phiêu dụ hoặc, thân vận đồ công sở, tóc dài, mũi cao, môi đỏ mọng, ánh mắt thâm thúy sáng quắc như muốn nhìn xuyên qua lục địa Thái Bình Dương. Khuôn mặt này, ánh mắt này.... hình như là....
Phút chốc đứng hình
A San: " Đa.... đại... tiểu...u.... thư...? " răng môi có nguy cơ lẫn lộn, mén xíu nữa cắn trúng lưỡi rồi a.
Ách...! Cớ làm sao nàng lại về vào lúc này a? Đã khuya như vầy rồi mà? Nếu đếm ngón tay thì đã bao lâu rồi nàng chưa về đây nhỉ?
Tịnh Lâm: " Ân? Không nhận ra à? Không định để tôi vào nhà hay sao? Đứng đây thưởng trăng cũng tốt lắm! Chỉ tiếc là hôm nay không có trăng nha. " mang theo tiếu ý, Tịnh Lâm hướng A San quăng cho một quả đạn mù.
A San: " Ngạch..., không phải! không phải! Chỉ là tôi không nghĩ cô sẽ về a? " víu lưỡi, cũng tại cô làm cho tôi giật cái mình đây, ban ngày ban mặt không về, tự nhiên đêm hôm khuya khoắt lại lật đật chạy tới, hỏi làm sao mà người ta không sợ cho được a?
Tránh người sang một bên nhường lối, Tịnh Lâm tiêu sái bước vào. Đưa mắt nhìn sơ lược một phen, ân! cũng không thay đổi gì cho mấy. Nàng bắt đầu chuyển dời tầm mắt hướng vào trong, tựa hồ như muốn hóa thành ' Thiên Lý Nhãn ' thoắt một cái liền nhìn xuyên tường, để tìm xem có phải cái tên đại sắc lang kia bây giờ đang khỏa thân nằm uốn éo trên giường hay không. Nếu như là thật, ân! nàng có mang sẵn thái đao đây.
Bước vào nhà, trên đầu Tịnh Lâm hiện lên ba đường hắc tuyến. Thì ra cái con người này lại ở đây thảnh thảnh thơi thơi mà xem phim tình cảm à? Nếu đoán không lầm là cả hai cùng nhau xem đi? Ha... cái này không phải là ' mèo mã gà đồng ', ' gian phu dâm phụ ' hay sao?
Các ngươi liền chết với bà!
Yên Tử: " Nha... San San! Là ai đến vậy? " vẫn còn chưa hay biết phía sau mình có núi lửa sắp phun trào, Yên Tử người ta đang mải mê xem cảnh ghen tuông cực sốt ở trong phim kia a.
Au: khỏi cần! lập tức có ngay a!
Xám mặt....!
Há..., San San sao? Kiêu nhau thân mật quá đấy nhỉ? * nghiến răng * mình mẩy lại ngứa ngấy rồi chứ gì?
Ngay lúc này A San bước vào, liền thấy Yên Tử vẫn ngồi tỉnh bơ trên sofa, còn phía sau lưng lại có người đang phựng phựng lửa, khí tức ngập trời, sơ sẩy một cái liền thiêu trụi cái nhà này a.
Đêm đông toát mồ hôi!
A San âm thầm kêu không ổn, một là nàng lo lắng bản thân mình tối nay ra đường ở, hai là nàng lại sợ ngày mai trang nhất lại có vụ thảm sát giai nhân. Nhất cử bất tiện! Liền gấp rút lẻn đi, trốn vào trong phòng khóa trái cửa lại, đeo vào headphone, mở nhạc âm lượng cực đại, đề phòng bên ngoài có bất cứ động tĩnh gì mình liền không nghe thấy.
Nhắm mắt làm ngơ
Ở bên ngoài, Tịnh Lâm hay tay đã nắm đến nổi có chút xanh, kiềm chế dữ lắm nàng mới không móc ra thái đao truy sát người trước mặt.
Cái gì? Tưởng mình không có ở đây thì muốn loạn thất bát tao, hành tẩu giang hồ sao? Nằm mơ đi! Bà đây không có ra tay liền cho bà là mèo bệnh à? No never!!!
Yên Tử cảm thấy có chút kì quặc, tại sao hỏi A San gần nữa tháng trời mà vẫn không ai lên tiếng trả lời lại, cảm thấy sau lưng lạnh đến đáng sợ, run lên một cái, da gà da vịt kéo nhau chạy rần rần lên sống lưng.
Ngạch.... có cái gì đó không đúng cho lắm a?
Nuốt nuốt nước bọt, rụt rụt cổ xoay người lại....
Oành....
Sét quánh ngang tai....
Yên Tử: " Chị....ách...? Sao...sao lại..." ngay lập tức hóa ngu, nhìn Tịnh Lâm bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình, Yên Tử muốn đóng băng tại chổ. Không thể tin được a! Bản thân mình vừa đến vào ban sáng, buổi tối nàng ở đây? Thiệt.... ăn hành rồi.
Tịnh Lâm lại không nói gì, chỉ trắng mắt liếc nhìn Yên Tử. Thủy hỏa công tâm, không có chỗ để phát tiết ra lúc này đây.
Giận!
Giận!
Rất là giận a!
Ngạc nhiên sao? Bất ngờ sao? Trách bà đây phá đám chuyện tình của các người à? Bà đây nói cho các ngươi nghe! Các ngươi tới số rồi!
Không nói không rằng, đưa tay túm lấy cổ áo của Yên Tử, trực tiếp lôi đi.
Yên Tử: " Á... á... á....! Sao chị lại kéo em? Chị... chị à... chị muốn mang em đi đâu a? Oái...từ từ mà! "
__________
Chút chuyện sau rèm.....
A San ( hai mắt nổ lửa): Cái con kia!!! Lão nương ta đây, đường đường cũng thuộc hàng thượng hạng, làm sao kém hơn cống phẩm cho vua đâu? Cớ sao, cớ sao,..... ngươi lại nhấn chìm ta không thấy được cái gót chân như vậy chứ hả????
Y Y ( run run): Bình tĩnh, bình tĩnh a! Ta...., cũng chỉ góp vui cho thiên hạ mà thôi..., đừng có trách ta chứ
A San ( xoăn tay áo): Bây giờ ngươi muốn hội đồng hay solo?
Y Y ( mếu máo): Ta còn chưa có viết di chúc nữa mà....aa