Yên Tử giờ phút này mới phát giác ra bản thân vừa làm chuyện ngu ngốc gì. Đưa mắt nhìn Lâm Lâm lạnh tanh, trong lòng cô kêu cha gọi mẹ.
Biểu cảm này, hình như cô đã thấy qua trong phim truyền hình. Là sát thủ đêm chủ nhật? Hôm qua cũng phát một đoạn giết người ở bệnh viện khá là phong phú như vầy.
Yên Tử nuốt một ngụm nước bọt, lùi về phía sau, đưa mắt nhìn Lâm Lâm đề phòng, vô tình nhìn sang mặt bàn bên cạnh.
Cây dao đâu?
Mắt thấy người trước mặt đang tới rất gần, Yên Tử như người chết trôi.
Cái chết của cô sẽ lưu vào sách sử, cái chết lãng nhất hệ mặt trời.
Yên Tử : " Lâm.... lão sư, em.. chị cứ xem...như.. em chưa nói nói gì nha, haha... " Làm ơn bỏ vũ khí xuống, rửa tay gác dao, lập địa thành phật.
༎ຶ‿༎ຶ
Lâm Lâm vẫn giữ nguyên khí thế bước đến gần. Trên mặt không biến sắc, không biểu cảm rõ ràng.
Càng ngày càng gần...
Đến rồi! Đến rồi! Đến thiệt rồi! Chu...min...aaaaa.....!!!
Yên Tử tuyệt vọng hết đường lui, lưng đụng phải vách tường, phía sau truyền đến cảm giác lạnh ngắt, người phía trước cũng lạnh lẽo không thua gì. Dự định quay đầu nhảy cửa sổ, liền bị một bàn tay túm lấy áo kéo ngược trở về.
A?
Lâm Lâm một chân khụy trên giường, hai tay nắm lấy cổ áo của Yên Tử, hai khuôn mặt bây giờ cách nhau rất gần, bốn mắt đối diện.
Đời của cô đến đây đoạn tuyệt sao? Trong lòng Yên Tử kêu khóc sướt mướt.
- " Ứm~ "
Trên môi một mảnh mềm mại, Yên Tử trợn to mắt. Đây là có chuyện gì xảy ra? Cô là bị người ta cưỡng hôn? Không đúng không đúng, là cô yêu cầu được cưỡng hôn! Cũng không phải, cái quan trọng là... cô không có nói phải hôn môi.
Sao... lại...?
Không lưu lại lâu, chỉ đơn giản là môi chạm môi rất nhanh đã ly khai khỏi. Lâm Lâm đứng thẳng người dậy, vô thức liếm liếm môi mình.
Thật mềm mại...
Lâm Lâm: " Được không? " Trong lòng có chút xôn xao, nhưng rất nhanh được nàng đem đi quên lãng.
"... "
Mặt Yên Tử dại ra, đầu óc một mảnh trắng xoá, tình huống này rõ ràng cô không lường trước được.
Lâm Lâm : " Uy? " Thái độ vậy là sao? Làm như tôi cưỡng bức em không bằng!
Hai mắt Yên Tử đờ đẫn, đầu bỗng nhiên choáng váng.
Phịch...
Lâm Lâm: " Ơ, này? Bác sĩ! Bệnh nhân bất tỉnh rồi! "
Vô tình nằm lại viện một đêm, ngày được xuất viện Yên Tử mừng rớt nước mắt. Cuối cùng cũng thoát khỏi đây, về được đến nhà, leo được lên giường, nằm được lên gối.
Sướng tê mình...
Nằm một lúc, Yên Tử bắt đầu vạch ra kế hoạch xả stress của mình.
Để xem, đi shopping, spa, cafe, KTV, quán bar,...
Đang miên man thì điện thoại reo lên, không thèm xem ai quấy rầy, mất hứng cầm lên
Yên Tử : " Lão tử cắt.... "
Tại hạ Lã Ngạn Mân!
Yên Tử : " A? Mẹ!"
Cảm ơn ngươi còn nhớ tới lão nương, nhọc lòng ngươi à...
Yên Tử : " Uy, thật ra không phải, còn chỉ là ngủ không ngon, ngài bỏ qua a. "
Lão nương tìm ngươi cũng chỉ dặn dò vài câu, mất hứng hay không cùng ta không liên hệ.
Yên Tử : " Lời con nói chỉ mang tính chất minh họa, ngài có gì xin cứ chỉ giáo đi. "
Ba ngươi nói, sau khi ngươi ra trường sẽ giao lại công ty cho ngươi, hắn hứa sẽ dẫn ta đi du lịch nước ngoài, hắc hắc.... è hèm... cho nên, từ bây giờ ngươi phải cố gắng ôn tập cho tốt vào, còn nửa tháng nữa là tốt nghiệp rồi đúng không? Không đạt loại xuất sắc, cẩn thận cái mạng đi.
Yên Tử : " Đây là tình tiết gì? Là tập mới trong ' Bao thanh thiên ' có phải không? "
Yên Tử khóc ròng, nàng rất mong mẹ nàng sẽ cười khoái trá và nói: " Ngốc tử, ta lừa con thôi. "
Đừng có ở đó giả đau thương, ngươi liệu mà cố gắng. Ba ngươi nói, nếu con không làm được, thì chuẩn bị tạm biệt tiền lương hàng tháng đi.
Yên Tử: " A, không được, mẹ à, ngài xin ba khoan dung một chút được không? Giảm phần trăm điều kiện xuống cũng được a? " Loại khá có được hay không? Cô sẽ cố gắng phấn đấu vượt top mà. Yên Tử khóc sướt mướt, tay nắm chặt điện thoại vang xin.
Lão nương chỉ có nhiệm vụ truyền lại thánh chỉ, còn những chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, ta đây không có quản. I don' t care! Do you understand?
Yên Tử: " Uy? Không được, không được mà! Mẹ? Mẹ? "
Thôi rồi, thôi xong rồi, đời Yên Tử cô vậy là coi như hết! Xuất sắc cái rắm a, lão nương có chết cũng sẽ hảo hảo nhớ tên ngươi!!!
Từ khi bị lão mẹ hù doạ, ngày nào Yên Tử cũng lâm vào trong tâm trạng sống dở chết dở, ăn không ngon ngủ không yên. Người hỏi thì trả lời, không ai hỏi thì ngồi im lặng giả xác chết. Đến nổi thần trí hổn loạn, có hôm cầm vòi sen để chải tóc, nghe điện thoại bằng điều khiển, dùng chén ăn cơm thay bàn ủi, đến cả mang giày cũng chiếc ngược chiếc xuôi.
Vẫn là bữa tối như mọi ngày, các nàng đùa nhau cười cười nói nói, chưa từng phát hiện Yên Tử Nhưng riêng có một người là không có lên tiếng suốt bữa cơm.
Yên Tử cầm đũa chọc chọc chén cơm, ánh mắt thất thần không có tiêu cự, nói đúng hơn là thả hồn bay đi mất.
Yên Tử : " Em ăn xong rồi, em lên phòng trước đây. "
Tô Hanh: " Em đã ăn được hạt nào đâu? " Thấy Yên Tử muốn ly khai, nàng đưa mắt nhìn chén cơm, còn nguyên chưa có đụng tới.
Lạy Tuyết: " Em không khỏe ở đâu sao? Có cần lại đến bệnh viện? "
Yên Tử: " Không cần đâu, em chỉ hơi mệt, nghỉ một chút là khoẻ, mọi người ngủ ngon. "
Nói xong liền rời đi, để lại Tô Hanh các nàng một đống khó hiểu.
- " Chị Lâm? "
Lâm Lâm: " A? Hả? Được rồi! Để lát nữa chị hỏi cho. "
Thở dài, tại sao nàng bị áp bách đến mức này cơ chứ? Sống giữa một đám muội muội sắc nước hương trời, cũng không phải chuyện dễ dàng a.
______________
Chút chuyện sau rèm....
Y Y ( ánh mắt khát khao): Ước à~
Lâm Lâm ( liếc xéo): Cực khổ gần chết, ước ước quần què.
Y Y ( khinh bỉ): Ngươi được phúc nên làm sao biết mẹ ngươi thiếu thốn đâu.
Lâm Lâm ( liếc rách mắt): Ngươi thật sự thiếu thốn?
Y Y ( rống to): Ta thật sự thiếu thốn!
Lâm Lâm ( cười khẩy): Cầu mong trời đừng mưa đi.
Y Y ( vô tình bị sét đánh cháy đen)