Đèn phòng cấp cứu bật lên, Yên Tử đã được y tá đẩy vào trong. Các nữ yêu tinh bị hộ lý ngăn ở bên ngoài, người ngồi người đứng, người tựa vào tường,... Ai cũng đều lo lắng đến phát sốt.
Gần hai giờ qua đi, người bên ngoài chờ cũng sắp phát điên, nếu không có ai bước ra, không chừng tất cả sẽ phá cửa xông vào.
Cạch...
Một vị bác sĩ đứng tuổi bước ra, khẩu trang còn chưa kịp tháo đã bị mọi người tới tấp nhào vào.
- " Bác sĩ, em ấy sao rồi? "
- " Có nghiêm trọng lắm không? "
- " Em ấy đã tỉnh rồi phải không? "
- " Bác sĩ, bác sĩ.....
Lượt bỏ 1000 câu vô nghĩa.....
Ông bác sĩ liên tục chấm mồ hôi, lần đầu tiên trong bốn mươi năm hành y, ông chưa bao giờ gặp tình trạng như thế này.
- " Các cô đều là người nhà của bệnh nhân sao?... à thôi khỏi trả lời, chuyện này không quan trọng. Bệnh nhân uống phải rượu chứa thành phần kích thích, nên gây ra phản ứng trong. Bởi vì thuốc đã phát tác trong thời gian dài, khiến huyết áp tăng cao, tim gia tốc gây thiếu khí trong phổi, dẫn đến tình trạng bất tỉnh tạm thời. Người nhà nên quan tâm bệnh nhân nhiều hơn, chờ lát nữa y tá sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức, đến lúc đó có thể vào thăm. Tránh gây ra ồn ào, bệnh nhân còn rất yếu nên cần được nghỉ ngơi. Người nhà có điều gì thắc mắc hãy liên hệ trực tiếp với y tá. Tôi còn việc nên không nán lại lâu. "
Nói xong liền bỏ đi, cho tiền ông cũng không dám quay đầy lại, đám người đó khủng khiếp chết đi được.
Lâm Lâm nghe xong liền trầm tư, có phải nàng đã bỏ qua chi tiết nào phải không?
Sắc lang đó là muốn giải vây cho nàng? Nhưng mà.... không phải cô và nàng không đội trời chung hay sao? Tại sao lại..... thà là bản thân tự chịu đựng chứ nhất quyết không nói ra ngoài?
Mũi bắt đầu chua xót, trong lòng nàng có chút khó chịu nhưng chỉ là thoáng qua.
Ánh mắt xung quanh điên cuồng bắn tới, Lâm Lâm không khỏi thở dài, từ từ kể lại sự việc đầu đuôi.
Chờ cho Yên Tử được chuyển qua phòng hồi sức, các nàng mới nhất nhất tiến vào. Trên giường bệnh, Yên Tử tái nhợt nằm bất động, khiến người nhìn không khỏi xót xa.
Tiếng nước biển nhỏ giọt phá hủy sự yên tĩnh ban đầu. Trong phòng một mãnh âm trầm, xung quanh như muốn mọi vật đóng băng.
Lạy Tuyết: " Đừng để cho em gặp được hắn ta, bằng không em liền thiến mất của hắn, hừ..." Nàng tức giận chửi bới, trong lòng thề sẽ trả lại mối thù này.
Thụy Ân : " Ngày mai em sai người lột sạch quần áo của hắn, dùng dây treo hắn lên cột đèn ở giữa thành phố. "
Hải Tình: " Sao không diệt cỏ tận gốc? Cho người đi điều tra địa chỉ nhà hắn ta, sau đó kêu người san bằng khu đó. "
Chi Thanh: " Cứ mang xăng đến đốt trụi công ty của hắn là nhanh nhất, khiến hắn phá sản mới hả hê. "
Tịnh Lâm: " Con trai hắn đang học tại trường X, sẵn tiện nhờ vã hiệu trưởng đuổi học luôn đi."
Tô Hanh: " Như vậy vẫn còn nhẹ, tốt nhất nên mang hắn vào tù cho rảnh tay. "
Lâm Lâm nãy giờ vẫn nhìn Yên Tử, mọi người nói gì nàng cũng không chen vào.
- " Chị Lâm, ý của chị thế nào? "
Lâm Lâm : " Chuyện này cũng không quan trọng, cứ mang hắn đi khu nào vắng vẻ, cho một viên đạn vào đầu là được rồi. " Giải quyết đơn giản là được rồi, nàng xoa trán, nhẹ nhàng trả lời.
Lão đại đúng là lão đại, một câu liền đem cả đám ngươi câm nín.
Lâm Lâm: " Mấy đứa chắc cũng mệt rồi, cứ về đi, ngày mai còn phải đến trường. Cuộc họp ngày mai cứ hoãn lại đi, chị ở lại trông chừng được rồi. "
- " Nhưng mà.... "
Lâm Lâm: " Yên tâm đi, chị không có ăn thịt em ấy đâu. Khi nào xong việc thì đến thay cho chị về. " Nàng đẩy đám người Tô Hanh ra ngoài, còn phải nghe bọn họ căn dặn cả đóng việc mới được yên thân.
Đóng lại cửa, căn phòng trở lại sự yên ổn ban đầu. Nhẹ kéo cái ghế dựa ngồi xuống cạnh giường cô, nâng mắt nhìn Yên Tử, thần sắc nhợt nhạt, đôi môi khô khốc không có huyết sắc. Cảm giác khó chịu lúc nãy lại hiện lên, nàng đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô, cảm giác mịn màng của tuổi trẻ đúng là quá tốt.
Bên môi vết cắn vẫn còn, tuy đã được xử lý nhưng tia máu vẫn chốc chốc rỉ ra.
Nàng không biết cô nhóc này đã chịu phải đựng ra sao, nhưng nếu đổi lại, nàng thà thay cô gánh lấy.
Nhớ lại Yên Tử lúc nãy khổ sở, nàng trong lòng tự trách bản thân. Thật vô ý, ngay tại lúc cô nắm tay ra hiệu, đáng lý ra nàng phải đoán được rồi.
Im lặng thở dài, chuyển tay vén lên vài sợi tóc ngỗ nghịch.
Em, đúng là đồ ngốc mà...
Đêm đó Yên Tử phát sốt, buộc nàng phải thức để canh chừng cô. Chờ truyền xong chai nước thứ hai cũng đã rạng sáng rồi.
Lâm Lâm mệt mỏi tựa vào ghế, trên tay là ly cafe vừa mới mua, nàng không biết đây là ly thứ bao nhiêu, chắc khoảng hai ngày nữa nàng không ngủ được rồi.
_________
Chút chuyện sau rèm......
Y Y ( cười hiền hòa): Hé lô...Bác sĩ...
Bác sĩ ( khinh bỉ nhìn ): Hừm..., đừng có giả vờ, ngươi ngược đãi ta như vậy đó hả? Có cảm thấy thẹn với lương tâm hay không?
Y Y ( gãi càm): Không có!
Bác sĩ ( bất lực): Đúng là....ta không nên bon chen vào cái chốn này.
Y Y ( suy nghĩ): Nhưng ta lỡ cho ngươi vào cảnh khác rồi a....
Bác sĩ ( lấy giấy viết di ngôn)