Dịch giả: Ông lão câu cá
Nằm cách phía nam dãy núi Thái Bình chừng ba mươi dặm có một thị trấn khá đông đúc, tên gọi Thái Bình. Thị trấn có vài trăm hộ dân. Hai con đường lớn xuyên qua trung tâm thị trấn giao nhau tạo nên hình chữ Thập, chỗ này gọi là phố Thập Tự. Thiên Thu Phức nằm ở phía đông bắc của phố Thập Tự. Quán rượu này đã có lịch sử hàng trăm năm, sở hữu loại rượu Thiên Thu Phức nức tiếng gần xa.
Hôm nay quán rượu tổ chức đầy tháng cho cháu gái chưởng quỹ họ Ngô, mọi người đến chúc mừng khá đông. Trên các cửa vào quán rượu đều treo ngập tràn băng vải đỏ, khung cảnh náo nhiệt tràn ngập phố Thập Tự.
Quán rượu chia làm hai khu, đằng trước kinh doanh, đằng sau là khu nhà ở. Mặt tiền quán có tám cửa vào nhưng thông tới khu nhà ở chỉ có ba. Trong sân, bàn ghế phủ khăn đỏ đã được xếp đầy. Đầu bếp, người phục vụ bao gồm cả từ quán cơm Thái Bình ở bên cạnh đang cùng nhau hối hả chuẩn bị tiệc rượu.
Trước cửa lớn quán rượu Thiên Thu Phức có một vị tuổi tác ước chừng bốn, năm mươi, thân hình ục ịch, sắc mặc hồng hào, miệng để râu ngắn. Y khoác trên người bộ áo gấm, mỗi lần bước qua, bước lại, những thớ thịt trên người theo đó mà run rẩy. Đây hẳn là chủ nhân quán rượu, Ngô chưởng quỹ Ngô Đức Quý.
Ngô chưởng quỹ đứng trước cửa, hai tay không ngừng chắp lại, trên mặt cười không ngớt nghênh đón khách mời, tuy nụ cười trông khá giả tạo.
Trời gần về trưa, trên con đường phía bắc dẫn vào trấn Thái Bình xuất hiện hai đạo sĩ một già một trẻ, đang phiêu phiêu đi tới. Lão đạo sĩ đi trước, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn, hai tay chắp sau lưng, dâu ba chỏm dưới cằm phe phẩy trong gió. Tiểu đạo sĩ theo sau, trên lưng đeo một thanh kiếm, hai tay áo rộng đung đưa theo nhịp đi. Hai người này không ai khác chính là Thanh Vân đạo trưởng cùng Tiểu Nhất.
Quãng đường ba mươi dặm không xa cũng chẳng gần, hai thầy trò đi chậm cũng mất đến gần hai canh giờ. Cuối xuân, buổi trưa mặt trời chói trang, nóng nực, hai thầy trò trên đường chưa ăn uống gì, sư phụ xem ra còn tốt, bước chân nhẹ nhàng, thư thả, vẫn giữ dáng vẻ thong dong, nhưng mồ hôi Tiểu Nhất đã chảy đầy mặt, bụng kêu ục ục từ lâu.
"Cuối cùng cũng đến rồi!"
Tiểu Nhất dừng bước, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, thì thầm. Tới đây đã nhiều lần, Tiểu Nhất không lạ gì hàng quán đầy đồ ăn thức uống nào hoa quả, nào thịt cá thơm nức bán hai bên đường, tuy đói khát Tiểu Nhất vẫn thờ ơ như không biết. Sư phụ không để ý đến hắn. Từ nhỏ đến giờ, cứ sau mỗi chuyến hành trình như thế, lúc đói khát Tiểu Nhất vẫn hồn nhiên mở miệng kêu, sư phụ đều xem như không thấy, chẳng biết là vô tình hay cố ý rèn luyện sự nhẫn nại của Tiểu Nhất.
Phố Bắc không dài, đảo mắt hai thầy trò đã tới phía trước quán rượu Thiên Thu Phức. Ngô chưởng quỹ trông thấy, cuống quýt đi tới, nụ cười cũng trở nên vài phần thật tình, chắp tay nói:
"Ai da, đạo trưởng đã tới, không thể tiếp đón từ xa được đấy."
Trên khuôn mặt già nua của Thanh Vân đạo trưởng lộ ra một nụ cười yếu ớt, chắp tay đáp lễ:
"Ngô chưởng quỹ không nên khách sáo, lão đạo đã nhận lời ắt sẽ đến xin chén rượu."
"Đa tạ đạo trưởng, nào xin mời vào, ha ha, Tiểu Nhất đạo trưởng đã lớn nhiều rồi, nào cũng xin mời!"
Tiểu Nhất cười hì hì, hướng Ngô chưởng quỹ ôm quyền:
"Chúc mừng lão chưởng quỹ!"
Nói xong, theo sư phụ hướng trong khu nhà ở đi vào.
Trong nhà có đến hai, ba mươi cái bàn đều đã đầy người ngồi, mọi người đang trò truyện huyên náo. Thầy trò hai người được Ngô chưởng quỹ dẫn tới bàn bên cạnh chỗ của chủ nhà, sắp xếp chỗ ngồi cho hai thầy trò xong lại vội vàng đi ra chào hỏi quan khách.
Bàn của hai thầy trò Tiểu Nhất không có thêm người khác, trên bàn đã bày đủ trà bánh, hoa quả điểm tâm từ trước. Tiểu Nhất rót trà mời sư phụ, nhanh tay nhón bánh ngọt, trái cây đưa lên miệng. Lúc sau, khi đã ăn hết cả trái cây, bánh ngọt trên bàn, uống thêm hai chén trà, hắn mới cảm thấy ấm bụng, áy náy nhìn sư phụ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, cười hì hì, lại chuyển ánh mắt hiếu kỳ quan sát xung quanh.
Trong sân đều là bạn bè Ngô chưởng quỹ, hàng xóm láng giềng, mọi người đang ngồi uống trà đợi giờ lành đến. Tiểu Nhất hết ngó đông lại ngó tây, chợt thấy Ngô chưởng quỹ dẫn hai người trẻ tuổi đến gần. Đi trước là một thiếu nữ mặc trang phục màu hồng, tuổi chừng mười bảy, mười tám, mắt phượng mày liễu, dáng vẻ đẹp đẽ, chỉ là trên mặt mang theo vẻ lo lắng. Phía sau là một thanh niên, chừng hai mươi tuổi, mày rậm, mắt to, vẻ mặt cương nghị, thân hình cao lớn, uy vũ, quần áo bó chẽn. Hai vị này hẳn là người mang võ công.
"Hai vị mời đến đây!"
Ngô chưởng quỹ đưa hai người đến trước bàn thầy trò Tiểu Nhất, hướng về Thanh Vân đạo trưởng cùng Tiểu Nhất chắp tay, nói:
"Đạo trưởng, hai vị này là người của Thái Bình tiêu cục trong trấn, Viên đại tiểu thư và Xa tiêu đầu."
Nói xong lại hướng về phía hai người trẻ tuổi giới thiệu:
"Đây là Thanh Vân đạo trưởng và Tiểu Nhất đạo trưởng của Huyền Nguyên quan."
Nghe lời giới thiệu của Ngô chưởng quỹ, hai người trẻ tuổi cuống quýt chắp tay thi lễ, cùng nói:
"Thái Bình tiêu cục Viên Phượng Minh, Xa Hải bái kiến hai vị đạo trưởng!"
Thanh Vân đạo trưởng ngồi yên, đưa tay vuốt râu, nhìn kỹ Viên tiểu thư một chút, gật gật đầu, nói:
"Thái Bình tiêu cục.. A, phải chăng là con gái của Viên Vạn Chương? Đã lớn thế này rồi, tốt, cùng ngồi xuống nào."
Đôi mày thanh tú của Viên Phượng Minh khẽ nhíu, ánh mắt liếc Xa Hải ngầm ra hiệu. Huyền Nguyên quan Thanh Vân đạo trưởng danh tiếng vang xa, Thái Bình trấn ít người không biết, đạo trưởng biết mình từ bé, cũng biết tổng tiêu đầu của Thái Bình tiêu cục, việc này không có gì là lạ.
Tiểu Nhất thấy sư phụ tỏ thái độ lãnh đạm không để tâm trẻ nhỏ, hắn nhanh nhẹn đứng dậy chắp tay nói:
"Huyền Nguyên quan Lâm Nhất bái kiến hai vị ca ca, tỷ tỷ. Mời ca ca, tỷ tỷ ngồi!"
Viên Phượng Minh lúc này mới chú ý đến tiểu đạo sĩ bên cạnh Thanh Vân đạo trưởng, thấy y chỉ là một đứa bé nhưng lại tỏ ra dáng người lớn, nàng không khỏi nở nụ cười, gật đầu đáp:
"Đa tạ tiểu đạo trưởng."
Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Thanh Vân đạo trưởng. Xa Hải dáng vẻ hùng dũng ngồi bên cạnh Tiểu Nhất, tay vỗ vỗ vai hắn:
"Đa tạ tiểu huynh đệ a."
"Ai u, đại ca thật nặng tay nha!"
Tiểu Nhất có cảm giác bả vai như đụng phải quả tạ sắt, không chịu nổi, vai chúi xuống, nhe răng kêu lên một tiếng.
"Sư huynh! Tay mình phải tự biết nặng nhẹ chứ."
Viên Phượng Minh ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở Xa Hải.
"Ha ha! Ha ha! Xin lỗi tiểu huynh đệ, ta không cố ý."
Xa Hải nhếch miệng cười ngây ngô, miệng nói, tay lại đưa ra muốn đặt xuống vai Tiểu Nhất, lại chợt nhớ ra rụt trở về.
Nhìn vẻ khờ khạo của Xa Hải, Tiểu Nhất có cảm giác thân thiện, liền trêu ghẹo:
"Võ công Xa đại ca chắc là rất cao cường, riêng với đôi tay cứng như sắt thép này hẳn đã không có kẻ nào muốn cùng huynh giao thủ rồi, ha ha."
Tưởng tượng Xa Hải ắt sẽ vỗ ngực khoe khoang, ai ngờ vừa ngẩng đầu nhìn Viên Phượng Minh, giọng nói y trầm xuống, ánh mắt buồn bã, nói:
"Tiểu huynh đệ nói vậy thì đối với võ học chắc cũng không xa lạ gì, phần công phu bé nhỏ của ta nếu đem so với cao thủ nhất lưu còn kém xa lắm!"
Viên Phượng Minh thấy sư huynh thay đổi, tính tình không còn tỏ ra hào sảng như trước, lại nghĩ tới tâm sự trong lòng, không khỏi than thầm.
Sư phụ không nói câu nào, Viên Phượng Minh cùng Xa Hải cũng cúi đầu trầm tư, Tiểu Nhất hiếu kỳ nhưng biết không tiện hỏi thăm, đành im lặng đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Một thanh niên mang y phục bằng vải thô, tuổi tác chừng hai mươi, vóc dáng không cao nhưng lại tỏ ra nhanh nhẹn, hoạt bát, đang đi lại chào hỏi quan khách, đây hẳn là con trai của Ngô chưởng quỹ, Ngô Hanh.
Một lão già đang chỉ đạo hầu bàn sắp xếp thức ăn, vị này là thu ngân lão giả họ Mai của quán cơm Thái Bình cạnh bên.
Một vị công tử quần áo trắng tinh, tay cầm quạt giấy, ung dung tự tại, đây là thiếu gia của ông chủ quán rượu Thái Bình, Mai Trung. Ngồi cùng bàn với Mai công tử là các vị chưởng quỹ của quán cầm đồ, quán trà trong thị trấn. Mọi người đang tán gẫu gì không biết, chỉ thấy thi thoảng lại nhìn trộm về phía bàn Tiểu Nhất. Tiểu Nhất nhìn ra được mục tiêu của họ không phải là hai thầy trò hắn, mà là hai người Viên Phượng Minh cùng với Xa Hải.
Giờ lành đã đến, ngoài cửa tiếng pháo nổ vang. Trong sân tiệc rượu đã bắt đầu. Đủ các loại thanh âm vang lên, không khí nhất thời trở nên náo nhiệt.
Quai hàm Tiểu Nhất bắt đầu hoạt động. Thanh Vân đạo trưởng tự rót rượu, cũng gắp thức ăn bắt đầu ăn uống, tuy là đạo sĩ nhưng không kiêng chay tịnh. Thường nhật ăn uống không đầy đủ, hiện tại có món ăn ngon, hai thầy trò nhân cơ hội thỏa cơn thèm, ăn uống chẳng nề hà.
Xa Hải chỉ cúi đầu uống rượu. Viên Phượng Minh cầm chén rượu đưa lên miệng, từ từ uống. Hai vị này không biết có phiền muộn gì. Một bàn bốn người, chỉ có hai thầy trò Thanh Vân đạo trưởng là ăn uống chẳng kiêng dè.
Đang cắm cúi gặm một cái chân giò lợn, Tiểu Nhất nghe được tiếng chúc mừng liền ngẩng đầu lên. Hắn thấy một phụ nữ trung niên đi vào trong sân, ôm trong ngực một bọc tã lót, bên trong có một đứa trẻ. Mọi người đứng cả dậy, túm tụm tranh nhau nhìn mặt đứa bé. Tiểu Nhất nghiêng đầu nhìn phản ứng của sư phụ, thấy người đã khôi phục dáng ngồi nghiêm nghị. Tuy có rượu ngon xong Thanh Vân đạo trưởng ăn cũng không được nhiều, nãy giờ cơm nước đã no đủ. Viên Phượng Minh và Xa Hải cũng đã buông chén, đang nhìn về phía mọi người. Ngô chưởng quỹ cùng gia quyến lúc này đang hướng phía bàn Tiểu Nhất đi đến.
"Thanh Vân đạo trưởng, đây là cháu gái hôm nay vừa đầy tháng của ta, mời ngài xem hộ một chút."
Ngô chưởng quỹ chắp tay thi lễ, vội vã kéo người phụ nữ đang bế đứa bé lại gần Thanh Vân đạo trưởng. Viên Phượng Minh, Xa Hải thấy vậy nhanh nhẹn nhường đường. Tiểu Nhất cũng đã đứng ở phía sau sư phụ.
"Ngô chưởng quỹ chớ lo lắng, để lão đạo xem đã nào."
Thanh Vân đạo trưởng chậm rãi đứng lên, cúi người chăm chú nhìn đứa bé. Sau đó lông mày nhướng cao, cười ha ha hướng về Ngô chưởng quỹ nói:
"Ha ha, không có vấn đề gì, ngày trước ta đi qua trấn Thái Bình, Ngô chưởng quỹ từng hỏi thăm việc cháu gái sinh không đủ tháng, cơ thể gầy yếu, lão đạo đã hứa đến lúc cô bé đầy tháng sẽ tới vì ngài mà giúp đứa trẻ có được phúc, thọ. Nay lão đạo tới đây rồi, Ngô chưởng quỹ không phải nóng nảy làm gì. Ngài hãy cho chuẩn bị đầy đủ Chu Sa, giấy vàng".
Thanh Vân đạo trưởng vừa nói vừa khẽ vuốt râu.
Tiểu Nhất rướn cổ lên ngó đứa bé đang được quấn cả đống tã lót, chỉ thấy một đứa bé còn đỏ hỏn, da dẻ đầy nếp nhăn, hắn tự nhủ, đứa bé này thật xấu.
Ngô chưởng quỹ cuống cuồng sai người hầu chuẩn bị đồ, một thoáng sau, Chu Sa, giấy vàng đều được mang tới. Thanh Vân đạo trưởng sắn cao một bên tay áo, ba ngón của tay còn lại cầm bút lông, chăm chú điểm, vẽ, miệng lẩm nhẩm những lời khó hiểu. Dưới nét bút như rồng bay phượng múa, ba tờ giấy vàng đã hóa thành ba tấm phù. Thoáng trầm tư, lão đạo sĩ lại lấy thêm một tờ giấy vàng, kê một đơn thuốc, sau đó đưa cả cho Ngô chưởng quỹ và nói:
"Đây là ba tấm phù: Khử Phong phù để tránh gió độc, Tam Dương Khai Thái phù để tiêu âm và tích dương, Bình An phù để tránh tai, cầu phúc. Ngoài ba tấm phù còn có một đơn thuốc Dục Thân thang gồm hai mươi vị thảo dược, đem đun nước để đứa trẻ tắm rửa mỗi ngày, có tác dụng bồi bổ khí huyết, cường thân kiện thể."
Ngô chưởng quỹ nghe vậy mừng rỡ, liên tục khom người cảm tạ, Ngô phu nhân và Ngô Hanh cũng vui mừng không kém. Mọi người vây xung quanh trầm trồ tán thưởng công đức, coi lão đạo như thần tiên. Tiểu Nhất vênh váo đắc ý, chỉ có Thanh Vân đạo trưởng vẻ mặt bình thản như không.
"Đa tạ đạo trưởng! Đa tạ đạo trưởng! Được đạo trưởng ra tay trị bệnh là may mắn của Ngô gia. Ngô Hanh, mau đem tiền đa tạ đạo trưởng."
"Ha ha, miễn cho, Ngô chưởng quỹ khách khí rồi, việc này nhỏ nhặt mà thôi."
Thanh Vân đạo trưởng khẽ lắc đầu nói.
"Như vậy làm sao được?"
Ngô chưởng quỹ nóng ruột.
"Được rồi, Ngô chưởng quỹ không phải áy náy. Hai vò rượu cộng với Chu Sa và đám giấy vàng còn thừa lão đạo nhận là xong. Cơm nước cũng đã no nê, thầy trò lão đạo cũng nên trở về núi thôi."
Thanh Vân đạo trưởng chân thành nói.
"Vậy đi, Ngô mỗ theo ý đạo trưởng vậy. Mau lấy hai vò rượu lâu năm dưới hầm rượu cùng xe ngựa tiễn đạo trưởng."
Ngô chưởng quỹ vội sai người hầu chuẩn bị.
Tiểu Nhất cùng sư phụ ra khỏi quán rượu đã thấy một chiếc xe ngựa đứng chờ ở cửa. Hai thầy trò từ biệt cha con Ngô chưởng quỹ. Tiểu Nhất đỡ sư phụ ngồi lên xe, bản thân trèo lên ngồi cạnh người đánh xe, trong lòng hắn mừng rỡ, đường về vừa không phải đi bộ, lại có thể ngồi xe ngắm cảnh.
Chú ngựa kéo xe khá khỏe mạnh, vị phu xe cũng là một người đôn hậu. Trông thấy Tiểu Nhất hoạt bát, hiếu động, phu xe cũng thấy thân thiện, y cười hì hì với tiểu đạo sĩ thay tiếng chào, sau đó ra roi khởi hành. Bánh xe từ từ chuyển động, Tiểu Nhất ợ một tiếng thoải mái, tựa vào vách thùng xe, đưa mắt nhìn quanh.
Xe còn chưa đến đầu phố Thập Tự, sau xe có tiếng gọi:
"Đạo trường, xin chậm bước..."
Gia đình có tang, xin lỗi vì sự chậm trễ.