Vô Tiên

Chương 985: Vượt ngục (2)




Đồng sẹo cười to hai tiếng, đã có người giơ đao chém đứt dây xích của hắn.

Chỉ chớp mắt, một sai dịch khó địch nổi đối thủ, bị chém ngã trên mặt đất. Đám giặc cướp có thế quá mạnh, mấy sai dịch còn lại vừa chiến đấu vừa lùi lại, nghe phía xa có tiếng bước chân cùng tiếng ồn ào truyền đến. Người cứu viện sắp tới rồi. Ý chí chiến đấu của mấy người này tăng mạnh, canh giữ ở chỗ cửa viện không lại nữa.

- Đại ca, leo tường đi thôi!

Có người hô lớn. Đồng sẹo cười ha ha trả lời, trong tay cầm cương đao lại đi tới trước mấy phòng giam và bổ loạn một hồi. Thấy song cửa bị đẩy ra, đám phạm nhân đang bị giam giữ lâp tức tràn ra. Khắp nơi bên trong đều là bóng người. Lúc này hắn mới vung cánh tay lên, quát:

- Các huynh đệ, đi rồi!

Tường vây quanh chỉ có trượng hai, có người ném dây thừng có móc sắt lên. Đồng sẹo không biết khinh công nhưng kéo dây thoải mái leo lên đầu tường. Khi rời đi, hắn quay đầu lại gọi Liễu tú tài:

- Tên chó Liễu quan tài kia, có muốn đi theo ta không...

Sau khi Liễu tú tài rơi vào đại lao, tự biết mình khó thoát khỏi tai họa bị bắt giam, cuối cùng sợ rằng sẽ mất mạng. Dựa vào người không bằng dựa vào mình, hắn chỉ đành phải nghĩ cách thoát chết, cũng lưu ý thấy lời nói và việc làm của Đồng sẹo, đoán được đối phương có lóng muốn vượt ngục. Lúc này hai người mới giở trò, nhìn như vô ý, nhưng thật ra trong lòng hai người rất ăn ý.

Ai ngờ cửa lớn bị bịt kín, rất nhiều sai dịch sẽ lập tức xông đến, Liễu tú tài thấy không thoát thân được cũng không biết leo tường, sốt ruột giậm chân. Theo Đồng sẹo chạy trốn cùng mình chạy một mình, tình hình hoàn toàn khác nhau. Cái trước tội danh theo cướp, dính vào thì không thể rửa sạch được! Nhưng lúc này không đi, nhất định sẽ có kết quả bị chém đầu. Muốn chết hay cần danh tiếng, có đôi khi thật sự khiến người ta đau đầu!

Trong lòng Liễu tú tài lo lắng không yên, vò đầu bứt tai không khỏi nhớ tới Tề Hắc Tử. Khi đối mặt với lúc nguy cấp, người nông dân này sẽ chọn thế nào! Hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử ngốc kia đang dựa ở cửa tử lao, vẻ mặt mờ mịt.

- Hắc Tử, đi thôi!

Liễu tú tài không có chủ trương, lại muốn kéo theo một người. Khi khó có thể lấy hay bỏ, các ý nghĩ luôn quấy phá. Người tính không ra!

Ai ngờ nam tử nông thôn kia quên sạch oan khuất, bướng bỉnh lắc đầu, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sai dịch đại ca nói quan phủ sẽ không oan uổng cho một người tốt!

- Ngươi...

Liễu tú tài tức giận đến mức trợn trừng mắt, giậm chân một cái lại xông về phía tường viện, không quên căm hận gắt một cái, thà nghe cướp nói chứ không tin quan phủ...

Trong viện đang hỗn loạn, đột nhiên có người cao giọng gào to:

- Bắt đám cướp vượt ngục! Người nào chống lại lệnh bắt được giết chết không cần luận tội!

Theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy huyện úy đại nhân tự mình dẫn rất nhiều sai dịch tràn vào sân, cương đao, gậy bay tới như mưa. Đám người lo sợ không yên luống cuống gào khóc, có người toàn thân đầy máu ngã xuống, có người bò về phòng giam.

Liễu tú tài bị xiềng xích, dưới chân vướng víu, khó khăn lắm mới đi tới nắm sợi dây trên tường, giọng điệu cấp bách kêu lên:

- Mau kéo ta tới...

Đồng sẹo là một kẻ ác nhưng không phải người ngốc. Nếu như bên cạnh có một người đọc sách bày mưu tính kế, sau này hành sự sẽ càng nắm phần thắng. Hơn nữa, người đọc sách này còn là một ten ăn ngon lười biếng lại gian xảo khác thường! Hắn thật sự có lòng muốn cứu người. Thấy Liễu tú tài nắm lấy sợi dây, hai cánh tay hắn lại dùng sức kêu lên:

- Bắt tù...

Tiếng kêu còn chưa dứt thì biến số lại xảy ra...

- Ầm...

Một tiếng động vang lên, Đồng sẹo đang ở trên đầu tường thoáng cái ngã xuống đất, mới phát giác bức tường cao trượng hai, dày hai thước đã sụp xuống. Liễu tú tài đang ngồi bệt trên mặt đất, chưa hoàn hồn nhìn hắn. Hai người cách nhau chỉ hơn một trượng, ai nấy đều cảm thấy hồ đồ. Ai ngờ chuyện đáng kinh ngạc hơn vẫn tiếp tục xảy ra. Lại có mấy tiếng nổ vang lên, tất cả phòng gian trong đại lao đều sập xuống, cuối cùng lại không đập thương một người nào. Đại lao của huyện Tế đang yên đang lành biến thành bãi đất bằng, chỉ còn lại sai dịch cùng phạm nhân không biết phải làm sao, đứng ngây ra giống như mất hồn.