Vô Tiên

Chương 984: Vượt ngục (1)




Huyện úy tự cho rằng mình may mắn, nếu không làm sao có thể gặp được tiên nhân, còn mời ngài ấy tới nhà!

Đây là do mấy năm trước trong một lần ra ngoài, hắn ngẫu nhiên thấy mấy người chém giết. Điều khiến cho người ta kinh ngạc là một người thi triển ra thủ đoạn phi kiếm của tiên nhân. Lão tiên trưởng thần thông quảng đại giết chết ba trong năm người bao vây tấn công, hai người còn lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cũng tự nguyện làm nô làm phó, chỉ cầu giữ lại tính mạng. Ngày đó, Giả huyện úy xem như được mở rộng tầm mắt. Thường nghe người ta nói, núi sâu có tiên thật, nhưng có thể nghe không thể gặp. Bây giờ gặp được tiên nhân, hắn làm sao có thể bỏ qua được cơ duyên lớn này. Hắn quỳ xuống đất lễ bái và nói ra tâm nguyện, cả nhà cung phụng tiên trưởng.

Không biết là nể tình Giả huyện úy thành tâm, hay tiên nhân tự động lòng phàm, cuối cùng hai bên thỏa mãn tâm nguyện của nhau.

Giả huyện úy đặc biệt bỏ ra một viện độc lập trong trạch viện của mình, hầu ăn, hầu uống ba vị tiên trưởng. Đợi hai bên quen thân, lợi ích cũng được thể hiện ra. Hắn vô tình cố ý nhắc qua bệnh của tiểu thiếp, lão tiên trưởng tiện tay liền tặng hai viên tiên đan. Bây giờ bụng của tiểu thiếp mỗi ngày một to ra, tình hình khả quan! Ngoài ra... Tiên trưởng mang đến lợi ích càng ngày càng nhiều, nhiều không kể xiết a! Chỉ là chuyện không được hoàn mỹ cũng xảy ra.

Trước đó không lâu, huyện Tế liên tiếp xuất hiện mấy án mạng, không biết thế nào truyền đến trong tai quan trên, thông điệp liên tục được gửi tới ra lệnh phải lùng bắt hung dữ trong thời hạn đã đưa ra. Có chuyện khó thì cầu tiên trưởng. Lão tiên trưởng quả nhiên là có cầu tất ứng, chỉ ra hung thủ gây án mạng lại khiến Giả huyện úy cực kỳ hoảng sợ. Hóa ra mấy mạng người này có liên quan với hai tiên trưởng, vậy phải làm thế nào cho phải!

Khi biết được Giả huyện úy khó xử, lão tiên trưởng khiển trách hai thủ hạ vài câu, nhưng không giải quyết được gì. Về phần án mạng phải kết thúc thế nào, đối phó với thông điệp của quan trên thế nào, chỉ có thể do bản thân hắn nghĩ cách, cũng không thể đưa tiên nhân ra công lý!

Có lẽ tự cảm thấy làm việc không đúng đạo hạnh, lão tiên trưởng cũng nói có lão nhân gia ta ở huyện Tế một ngày, Giả huyện úy không cần lo lắng về tiền đồ phú quý!

Có tiên trưởng nói vậy, trong lòng Giả huyện úy cũng tự tin. Kết quả là, hung thủ của vụ án mạng nhanh chóng bị bắt về quy án. Có phải hung thủ hay không? Dưới ba tấm gỗ thì cầu gì không được! Tên cướp Đồng sẹo giết người vô số, trên lưng có thêm một án mạng không oan uổng; tên thư sinh ngay cả chơi gái cũng muốn ăn chùa, phẩm hạnh bất lương, hai gậy đánh tiếp, giết lợn bình thường cần gì chiêu lớn. Theo sai dịch thủ hạ báo lên, một nông dân có liên quan tới án mạng. Một án mạng ba người đội lại sa lưới như thế. Đồng sẹo làm hung dữ, thư sinh trợ giúp, nông dân là đầy tớ, lập án công văn cùng bản khai đã ký tên báo lên quan trên, chỉ còn chờ được khen ngợi. Có thể thấy được nhà có tiên nhân thì mọi chuyện đều thông suốt!

Rượu uống say, Giả huyện úy cùng lão tiên trưởng trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Lúc này, đêm đã khuya, chỗ đại lao phía sau huyện nha vẫn như mọi ngày...

Đêm khuya vắng người, trong đại lao, mấy sai dịch cũng ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm, mỗi người co tay cuồn người lại, cúi đầu ngủ gật, cương đao bị ném sang một bên. Đống lửa bị gió thổi bay loạn, trong tiếng tí tách còn xen lẫn tiếng ngủ mê, tiếng ngáy, lại bị lạnh giá bao phủ. Một đêm lạnh giá không biết bao giờ mới kết thúc.

Dưới ánh lửa, xung quanh đại lao hiện ra những bóng lửa chập chờn. Trong tử lao, Đồng sẹo đang ngáy không ngừng bỗng nhiên tỉnh mộng, cuối cùng lại lặng lẽ mở mắt. Chỉ là hắn còn nằm bất động; Liễu tú tài vẫn đang nghiến răng, lầm bầm nói mớ; tiếng thở của Tề Hắc Tử đều đặn, rõ ràng là ngủ sâu.

Rắc. Bỗng có tiếng cành cây gãy vang lên từ trên nóc nhà nhưng không khiến ai để ý. Đồng sẹo đảo tròng mắt, trong mắt lộ vẻ vui mừng. Lát sau, ngói trên nóc nhà bị lật ra vài mảnh, có người thò đầu xuống nhìn xung quanh.

Đồng sẹo không che giấu nữa, bỗng nhiên bò dậy, vung cánh tay khẽ nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta là Đồng sẹo!

Tiếp theo có tiếng thứ gì đó rơi xuống trong tay hắn. Đó chính là một thanh đao sáng loáng.

Nắm cương đao ở trong tay, Đồng sẹo cười dữ tợn và hô to:

- Các huynh đệ ra tay!

Nó kêu lên một tiếng rồi xông đến trước song cửa, ánh đao lóe lên, lại nghe cạch một tiếng, song cửa bị chém thành hai mảnh. Cánh tay hắn dùng sức va chạm và lao ra khỏi buồng giam.

Tiếng động quá lớn khiến mọi người đều tỉnh lại. Tề Hắc Tử dụi mắt đứng dậy, còn chưa thấy rõ tình hình xung quanh, đã nghe được tiếng xiềng xích leng keng. Bên cạnh có một bóng đen đã thoáng lao qua, người kia không quên quay đầu hô:

- Hắc Tử, còn ngây ra đó chờ chết sao...

Cùng lúc đó, trên tường viện, trên nóc nhà đột nhiên có mấy bóng người nhảy xuống, tất cả đều là nam tử cầm cương đao trong tay, thân thủ lưu loát, lao thẳng đến bên đống lửa. Mấy sai dịch này đã hoàn hồn, mỗi người cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nắm cương đao lên canh giữ cho nhau và muốn lớn tiếng cảnh báo, nhưng có người giành hô to một tiếng:

- Đánh chết người rồi! Đồng sẹo giết người vượt ngục rồi...

Đây rõ ràng là tiếng của Liễu tú tài, mọi người không chỉ nghe qua một lần.

Mấy sai dịch ngơ ngác nhìn nhau, âm thầm kêu khổ. Tên tử tù kêu gào đã bị người biết rõ, mình lại kêu cứu theo thì còn có tác dụng nữa sao? Kẻ cướp ngục đã vung đao vọt tới...

- Ha ha! Tên chó Liễu quan tài, xấu nhất chính là người đọc sách...