Nam nhân của phụ nhân này họ Tề, được người ta gọi là Hắc Tử. Khi hắn ta tới thị trấn bán đồ săn bắt được, đã bị sai dịch của quan phủ trói đi, nói có liên quan tới án mạng.
Tề Hắc Tử da ngăm đen lại cường tráng có sức khỏe nhưng không biết chữ, cộng thêm đầu óc ngay thẳng. Bị sai dịch dụ dỗ lừa gạt, hắn cho rằng chấp nhận bản khẩu cung thì có thể về nhà. Ai ngờ, lúc đó quan phủ nhận định hắn ta là hung thủ nên nhốt vào tử lao. Nữ nhân của hắn chính là phụ nhân nông thôn, không hiểu cũng không dám đi tìm quan phủ lý luận, trong lúc khủng hoảng không dám tự chủ trương, chỉ đành phải một mình bi thương canh giữ nhà, cũng cầu nguyện nam nhân của mình có thể sớm ngày bình an trở về.
Sau khi an ủi phụ nhân kia vài câu, Lâm Nhất lại từ biệt rời đi. Hắn rời khỏi đường và tới thôn trước Diệp Gia Tập, hỏi han mấy ông lão mượn đọc gia phả của họ Diệp, ở sau một chi họ Diệp, hắn vẫn tìm được tên của Diệp Lão Tuyền cùng với con là Diệp Vũ. Nhưng không còn ai biết được chỗ phần mộ tổ tiên của Diệp gia.
Hắn đã hứa với Diệp Vũ, sẽ đưa hắn ta cùng Xảo nhi của hắn ta về nhà, lại không thể chôn hắn ta cùng cha mẹ ở cùng một chỗ, Lâm Nhất cảm thấy mình đã phụ sự nhờ vả. Một chuyện tưởng như đơn giản dễ làm, không ngờ muốn thực hiện lại gặp trắc trở như vậy.
Tiên nhân à? Lên trời xuống đất thì có thể! Không gì không làm được sao? Chỉ là lời nói nhảm! Hắn chậm rãi đi tới cửa thôn, có vẻ bất đắc dĩ.
Xem ra, chỉ có chôn di hài của vợ chồng Diệp Vũ ở trong núi non trùng điệp bên cạnh thôi. Lâm Nhất nghĩ như vậy. Khi cách đầu thôn không xa, đi ngược theo bờ ruộng qua lũng thũng. Chợt thấy cách đó mấy dặm có một gò đất cao mười mấy trượng.
Đúng lúc đang mùa đông nên trong thung lũng chỉ toàn thấy cảnh khô vàng, đập vào mắt hiện ra hết vẻ thê lương. Chợt có một hai con chim bị kinh động, vỗ cánh bay ra khỏi bụi cỏ, lại biến mất ở trong cánh đồng hoang phía xa. Trong khi Lâm Nhất đi lại bỗng nhiên bước chậm lại, nhìn về phía ba chiếc xe ngựa trên đường lớn. Chiếc xe rấ đẹp, chắc hẳn của gia đình nhà giàu, cũng chẳng có gì là lạ. Mà điều khiến cho người ta kinh ngạc là một lão già ngồi ngay ngắn ở trong chiếc xe phía trước.
Lão già này ở trong chiếc xe ấm áp nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ rất thoải mái. Bên cạnh còn có hai tỳ nữ nhỏ tuổi lần lượt cầm lò sưởi cùng hộp đựng hoa quả, cử chỉ ân cần, hầu hạ chu đáo. Đây rõ ràng là người nhà có tiền đi ra ngoài. Trên đường lớn, cảnh tượng như vậy thật ra cũng bình thường. Nhưng trong mắt Lâm Nhất vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lão già kia mặc trang phục như một ông lão giàu có nhưng rõ ràng là một tu sĩ, mặc dù cố ý giấu linh lực trên thân nhưng không giấu được pháp nhãn của Lâm Nhất. Một tu sĩ giấu linh lực ở trong phàm tục, sợ rằng có vấn đề gì đó. Bởi vì đây là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Ngoài ra, nhìn tướng mạo của ông ta cũng không xa lạ gì, có lẽ còn là một người quen cũ. Lâm Nhất lại nhíu mày, vẻ mặt có vẻ hơi thâm trầm.
Trong hai chiếc xe ngựa phía sau đều có một người trung niên đang ngồi, bọn họ đều mặc trang phục của kẻ có tiền, bên cạnh cũng có tỳ nữ hầu hạ. Đây là hai tu sĩ Luyện Khí, trên thân có sóng linh lực dao động như có như không, cách che giấu không khác với lão già trước mắt. Tuy nhiên, khí tức trên thân hai người này khiến cho người ta chán ghét.
Ba chiếc xe ngựa chậm rãi nối đuôi nhau rời đi. Cách bốn mươi, năm mươi dặm là một huyện thành. Lâm Nhất thu hồi ánh mắt nhưng vẫn nhíu mày, tiếp tục tiến về phía trước. Khi hắn đi vào một con mương khô cạn thì đôt nhiên biến mất.
Đây là một huyện thành nhỏ bình thường có tên là huyện Tế. Bên trong tường thành xám cũ thấp bé là khoảng nghìn gia đình, vẫn có các loại cửa hàng. Đương nhiên cũng có quan phủ nha môn cùng đại lao.
Trong một căn nhà phía sau huyện nha vô cùng bừa bộn dơ bẩn, cho dù đang trong mùa đông lạnh giá cũng có mùi thối thoảng qua. Nơi này chính là đại lao của huyện Tế. Trong đó có từng người bị giam trong một phòng giam gọi là tử lao. Phía ngoài từng phòng giam là những chấn song to bằng cánh tay, bên trong có người ăn mặc áo rách quần manh trốn trong góc tường, dù làm sao không được xua được cái đói cùng lạnh giá, mỗi người đều đang run lẩy bẩy.
Mặt trời lặn, đến giờ trong đại lao dùng cơm. Mấy nam tử mặc quần áo xốc xếch vấy bẩn, thái độ hung dữ đi đến. Phía sau còn mang theo một cái thùng gỗ bốc hơi nóng. Trong đó có người vỗ vào thanh đao treo bên thắt lưng, có vẻ tàn ác thét to một tiếng. Trong chấn song của các phòng giam lại không kịp chờ đợi, giơ các bát mẻ, chậu vỡ trong tay ra, yếu ớt vung vẩy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tử lao có giam giữ ba năm tử bị còng tay trói chân, đầu tóc rối bù. Một trận gió lạnh thổi qua khiến ba người co rúm lại.
Một người trong đó, tiện tay ném chậu sành trong tay sáng một bên, chép miệng và sờ vào cái bụng lép kẹp, giọng căm hận mắng:
- Cháo loãng như nước, còn chỉ có một chén, uống nước ăn no cũng không dễ dàng. Đây là cố ý làm cho đại gia ta đói chết sao? Đồ chó...
Người này ngẩng đầu lên, trên gương mặt bẩn thỉu với vết sẹo lộ ra, trong con mắt có phần hung ác. Hắn giơ một tay về phía người đối người, cậy mạnh nói:
- Tên chó Tề Hắc Tử kia đưa cháo tới đây, đại gia vẫn bị đói!
Tề Hắc Tử, người cũng như tên, vẻ mặt đầy bụi bẩn cùng máu đen đã bị hành hạ. Tay chân hắn ta lớn, cơ thể vốn cường tráng, lúc này lưng đã còng xuống, có vẻ rất yếu ớt.
Tề Hắc Tử đang cẩn thận uống cháo loãng, sau khi nghe tiếng thì vội vàng giơ cánh tay bảo vệ chậu sành trong lòng. Hắn trợn trừng hai mắt không cam lòng nói:
- Ta cũng bị đói...
Người còn lại nấp ở trong góc tường, dáng người gầy đét đang vươn đầu lưỡi đỏ ra liến nước lên trên chậu sành, không quên nhìn về phía hai người kia châm biếm:
- Người sắp chết rồi, không sợ đao búa tới còn vì miếng ăn mà tranh nhau như chó, thật sự đủ thú tính!
- Liễu quan tài, đồ chó nhà ngươi c muốn ăn đòn phải không...
Nam tử mặt có vết sẹo kia mắng một tiếng, lai bò dậy, không để ý xiềng xích nặng nề trên thân mà đạp mạnh vào người vừa nói chuyện. Người kia bất chợt xoay người ngồi xuống, ôm chặt tai, gào hét vang cả đại lao...
- Ôi u...! Giặc cướp giết người rồi! Đồng sẹo giết người vượt ngục kìa...!