Lâm Nhất đi tới từ đường Diệp Gia Tập cùng các ngôi mộ, gò đất gần rừng núi xung quanh cũng không phát hiện ra tin tức liên quan tới nhà Diệp Vũ. Hắn đi chuyến này chính là muốn an táng cho hai vợ chồng Diệp Vũ. Nếu như tìm không được phần mộ, tổ tiên cảu Diệp gia, khó tránh khỏi khiến cho người ta tiếc nuối.
Một đứa trẻ chảy nước mũi dòng dòng đi tới, bên cạnh còn có hai con chó vui mừng lắc đuôi chạy theo. Lâm Nhất đưa trái cây còn lại tới khiến cậu bé kia vui vẻ nhảy dựng. Hắn tiếp tục đi về phía trước. Khi đi tới một gốc cây già ở đầu thôn, hắn bắt chuyện với ông già đang nằm phơi nắng vài câu, sau đó đi tới một chỗ đổ nát thê lương ở cuối thôn.
Gian nhà này đã lâu không sửa nên đổ nát, bụi cỏ mọc hoang lộ vẻ hoang vắng. Sát bên cạnh là một viện nhỏ. Một phụ nhân với gương mặt xanh xao vừa mới đi ra khỏi cửa viện, bỗng nhiên nhìn thấy một đạo nhân xa lạ nhìn tới thì sợ run, cạch một cái đã làm rơi chậu sành, khiến nó vỡ thành mấy mảnh.
- À!
Kinh ngạc kêu lên một tiếng, phụ nhân này muốn đi tới nhặt chậu sành lên, lại phát hiện ra mình có cử chỉ thất thố ở trước mặt người n goài, cuối cùng lại nhất thời kinh hoảng, không biết nên làm thế nào cho phải. Mà đạo nhân trẻ tuổi cũng đi tới. Khi nàng vội vàng xoay người muốn tránh, đối phương đã mở miệng...
- Vị đại tẩu này, không biết quý tổ tiên có ai tên là Diệp Lão Tuyền không?
Sau khi hỏi một câu, Lâm Nhất dừng bước. Hắn nghe ông cụ đầu thôn nói, các gia đình của Diệp Gia Tập không phải đều là họ Diệp, muốn tìm một người hơn hai trăm năm trước thì thực sự không dễ. Ví dụ như, một nhà cuối thôn này là hộ cuối cùng, tổ thượng là ai cũng không thể biết được.
Diệp Vũ chính là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ đều đã mất. Hắn ra ngoài tu đạo không về, không có khả năng tuyệt hộ. Với ý định này, Lâm Nhất liền đi tới cuối thôn, nhìn thấy phụ nhân hoang mang này thì tránh không được còn muốn hỏi thêm một câu. Có thể Diệp Lão Tuyền còn có thúc bá huynh đệ đang đèn nhang cho Diệp gia!
Phụ nhân khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cơ thể có chút suy yếu. Nghe có người hỏi, nàng dựa cửa viện và vội vàng cúi người thi lễ, lại mờ mịt lắc đầu.
Lâm Nhất mỉm cười bất đắc dĩ, chắp tay một cái ra hiệu đã làm phiền, liền muốn xoay người rời đi. Phụ nhân kia lại nói:
- Theo nam nhân nhà ta nói, hàng xóm nhà này là họ Diệp, nhưng vì không có con cháu chăm sóc nên gian nhà mới đổ nát. Còn nữa, Diệp Gia Tập chia ra thôn trước, thôn sau. Đây là thôn sau...
Thôn trước của Diệp Gia Tập mới là nơi họ Diệp tập trung. Lúc đó, hai ông già đầu thôn cũng không giải thích, chắc mình đi nhầm chỗ. Lâm Nhất nói cám ơn, lại chợt tò mò hỏi:
- Người của nhà đổ nát này cũng họ Diệp sao? Không biết đại ca nhà tẩu có ở nhà không? Ta muốn xin chỉ giáo một chút!
Phụ nhân nghe Lâm Nhất nói dường như động tới chuyện thương tâm nên gương mặt buồn bã, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nàng giơ ống tay áo lên lau nước mắt, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không sợ đạo trưởng chê cười, nam nhân nhà ta đã bị bắt giam!
Lâm Nhất kinh ngạc, quan sát viện nghèo trước mắt, thầm nghĩ, đây rõ ràng là một người nghèo khổ, sao còn bị bắt giam nữa! Hắn vẫn tạ lỗi nói:
- Vừa rồi tại hạ đã mạo muội rồi!
Thấy đạo nhân trẻ tuổi này lịch sự đàng hòng, phụ nhân cũng an tâm hơn. Nàng hơi khom người, nói:
- Đạo trưởng không cần nói như vậy, là nam nhân nhà ta bạc mệnh, cũng không trách được người khác...
Tuy trong lòng phụ nhân này đau khổ nhưng vẫn bất đắc dĩ chấp nhận ý trời. Có thể thấy được đây là một người tính tình hiền lành. Lâm Nhất thuận miệng an ủi:
- Nếu như đại ca nhà tẩu làm việc đàng hoàng, sau này quan phủ sẽ thả đại ca về, để nhà tẩu lại đoàn viên thôi...
- Mong được như lời nói tốt lành của đạo trưởng!
Phụ nhân thở dài, khẽ nói:
-... Nhưng nam nhân nhà ta đôn hậu thành thật lại bị quan phủ cứng rắn kéo vào mấy vụ án mạng, sợ rằng không về được!
- A!
Lâm Nhất cân nhắc một lát, lại nói:
- Nếu đại tẩu không ngại nói thử xem...