Lúc này, đã khoảng giờ hợi canh ba, những vẩy sáng trên mặt biển đột nhiên trở nên hỗn loạn, trong ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, hiện tượng kỳ lạ quen thuộc năm đó xuất hiện. Trong phút chốc, vòng xoáy trên mặt biển bỗng nhiên biến thành hai lỗ đen khoảng ba mươi trượng, cơ thể Lâm Nhất thoáng động, lại chui xuống.
Thất Tinh gặp ánh trăng ngọc, sóng biển nhấp nhô Thủy Hạ thành. Tiên gặp Bắc Đấu xông lên trời, phố vàng không người đom đóm đi...
Đứng ở dưới cột đá hình vuông đầu con phố kia, Lâm Nhất nhìn xung quanh và không khỏi nhớ bốn câu tục ngữ này, cũng khẽ đọc nó ra miệng rồi hỏi:
- Lão Long, ngươi có biết ý nghĩa trong câu tục ngữ này không ?
- Chẳng qua là mấy câu do người phàm truyền miệng nhau mà thôi! Người đi, phòng không, có gì khó hiểu chứ...?
Vốn tưởng rằng lão Long sẽ không để ý tới câu hỏi của mình, ai ngờ tính tình của lão lại đột nhiên tử tế như vậy. Nhưng một câu cuối cùng vẫn lộ ra sự kiêu ngạo cùng bá đạo quen thuộc khiến cho Lâm Nhất âm thầm bất đắc dĩ.
Cột vuông vẫn như cũ, phía trên có ánh trăng lưu chuyển, ánh trăng theo vòng xoáy được dẫn xuống, lộ vẻ thần dị. Suy nghĩ một lát, Lâm Nhất lại giơ tay ra, nhẹ nhàng che ở trên cột đá. Hơi lạnh kia vẫn lạnh lẽo tới tận xương, hắn lại không bởi vậy mà rút tay, cứ lẳng lặng cảm nhận.
Bên trong cột đá ẩn chứa lực lượng dồi dào, khiến Lâm Nhất kinh hãi không thôi. Dao động linh lực kỳ lạ này tương tự với Tiên Cảnh hắn nhìn thấy trong Huyền Thiên, nhưng giống như bị trận pháp phong tỏa, cũng không lộ ra ngoài. Nếu không phải tự tay cảm nhận một lúc, căn bản không thể nào biết được sự khác biệt ở trong này.
- Lão Long, ngươi biết được lai lịch của Thủy Hạ thành này không?
Thu hồi bàn tay, Lâm Nhất cẩn thận quan sát cột đá và thuận miệng hỏi.
- Ôi! Ta cũng không biết! Tuy nhiên tất cả những điều này cũng không khó suy đoán!
Lão Long nói đầy vẻ tang thương. Lâm Nhất chờ một lát, lão với hít sâu một hơi và nói:
- Nhiều lời vô ích! Tới lúc ngươi tất sẽ hiểu rõ.
Lâm Nhất âm thầm bĩu môi, lão Long lại nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nơi này giữ lại cũng vô dụng, để cho người ta đi chỉ càng thêm thương cảm mà thôi, không bằng phá huỷ nó đi. Trong viên đá mắt trận kia có Tiên Tinh là vật khó có được đối với ngươi đấy!
- Hủy những thứ này sao? Chẳng phải là rất đáng tiếc à!
Lâm Nhất khó có thể tin lắc đầu. Lão Long hừ một tiếng, nói:
- Nếu ngươi muốn sống trốn dưới đất cả đời, nơi này thật ra cũng xứng với ngươi đấy! Không có kiến thức!
- Còn nữa, đây chẳng qua chỉ là một chỗ tránh họa, giữ lại có ích lợi gì? Ngươi còn muốn rúc đầu trốn tới khi nào? Chỉ có chặt đứt đường lui mới không thể quyết không đi tới đỉnh phong, vượt mọi chông gai, liều chết đánh tới. Nếu không, ngươi còn muốn Hóa Thần à? Ngươi hóa thành cái rắm thì có!
Lâm Nhất im lặng, lão Long thích thú, tiếp tục nói:
- Con người đều muốn trở thành tiên, tất cả đều muốn trường sinh bất lão, đều ta từng muốn ăn mây uống sương, làm bạn với Vân Hạc, nhưng có thể có mấy người làm được điều đó?
Thấy Lâm Nhất lắc đầu, lão Long bất mãn bực bội nói:
- Ngươi không thoát khỏi sự ràng buộc của thiên địa, không chạy thoát khỏi số phận luân hồi, không thể ngao du ở trên cửu tiêu, ngươi lại dựa vào cái gì nói không ai đạt được mong muốn?
Lâm Nhất đang suy nghĩ kĩ nên nhất thời không theo kịp câu chuyện của lão Long, lời nói của đối phương lại thay đổi:
- Với những bản lĩnh ngươi có trước đó, không ngại nghĩ xem làm thế nào để bay càng cao hơn, làm thế nào quét ngang tất cả cản trở trên đường, làm thế nào khiến cho mình trở nên cường đại hơn... Đến lúc đó, không cần lão Long phân trần, ngươi đều hiểu hết!
Đều hiểu hết? Nghe tới đây, Lâm Nhất cảm thấy lão Long nói có đạo lý, lại có chút ít huyền cơ. Nhưng hắn nhìn cột đá vuông trước mặt vẫn thấy khó xử, lẩm bẩm:
- Này cột đá lớn như vậy chống đỡ trận pháp của tòa thành dưới đất, tất nhiên sẽ kiên cố khác thường... Những căn phòng tuyệt đẹp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thực sự đáng tiếc...