Vô Tiên

Chương 952: Hậu nhân (1)




Xuyên qua một mảng sân bãi bằng phẳng, hai thầy trò tới giữa trang viện, ở trước mặt là một trạch viện cao lớn, trước cửa có hai hán tử mặc kình trang đứng gác, thấy có khách tới chơi liền muốn đi lên hỏi, ai ngờ Thiên Phúc đi ở phía trước trừng mắt mắng:

- Cút ngay cho lão phu.

Thiên Phúc khí thế bất phàm, rõ ràng là bộ dạng thế ngoại cao nhân. Bị mắng, hai người trẻ tuổi không dám lên tiếng. Thiên Phúc lại không buông tha, đứng ở trước cửa cao giọng quát:

- Thúy Nhi sư cô, đại ca ngươi, sư phụ ta đã trở lại rồi.

Tiếng hô dùng một thành chân lực, vang vọng trong hai ba dặm.

Trừ hai thủ vệ trẻ tuổi ra, trước trạch viện còn có mấy người đang xem náo nhiệt. Có người từng trải kinh ngạc nói:

- Đây chẳng lẽ chính là vị lão đạo trưởng kia.

Có người hồ đồ, hỏi:

- Đây lại là sư cô, lại là đại ca?

Có người lắc đầu thở dài:

- Năm tháng không buông tha người, mới qua mấy năm không gặp, lão đạo trưởng đã già lẫn rồi, nói chuyện cũng không lưu loát.

Đây là hai viện tử to nhỏ tương phản, trên cửa trước mắt có biển 'Lâm phủ', bên cạnh thì là trạch để của Đồ gia. Thiên Phúc cao giọng kêu cửa, Lâm Nhất thì chắp tay sau lưng đứng dưới bậc thang, lẳng lặng nhìn tất cả trước mắt.

Tiểu Thiên ao đã xưa đâu bằng nay, sơn thôn lụi bại đã trở thành trang viện khí phái. Mà thúc phụ thẩm nương không còn nữa, Tô tiên sinh cũng đã mất. Sâu trong ký ức có những hình ảnh như bông loạn đan xen. Có cái rõ ràng, có cái lại dần dần đi xa.

- Ba ngày không ăn đòn nên ngứa ngáy à! Dám ở trước cửa Lâm phủ hò hét, Thiên Phúc, ngươi đúng là to gan lớn mật.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tiếng nói của một bà lão vang lên trong viện, sau đó thì một nữ tử tóc bạc hầm hầm đi ra. Còn chưa nói hết, nàng ta đã giơ gậy gỗ trong tay lên, làm ra tư thế muốn đánh người. Theo nàng ta ra ngoài còn có một người trung niên, mặt mày tươi cười.

- Ha ha! Bị ngài bắt nạt mấy chục năm! Ta hôm nay dẫn sư phụ tới cửa báo thù đây.

Thiên Phúc cười ha ha, vừa quay người vừa nói, thần sắc cực kỳ đắc ý. Nghe vậy, nữ tử đó trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nhìn ra ngoài cửa. Trong nháy mắt, gậy gỗ rơi xuống, cả người ngây ngốc.

Dưới bậc thang, đạo nhân trẻ tuổi mặc áo bào tro đang chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng đó. Vẻ ôn nhu và nụ cười thản nhiên, dáng người ngạo nghễ đó, còn cả khí độ xuất trần. Người này có nụ cười rất quen thuộc, đây không phải là mơ chứ?

- Đại ca?

Sau khi thất thanh hô lên, nữ tử vươn tay ra chỉ chỉ, buồn vui đan xen, thân hình đột nhiên lắc lư. Mà thân ảnh quen thuộc đó trong nháy mắt lại đã tới bên cạnh, nắm lấy tay bà ta, ôn hòa nói:

- Thúy Nhi. Đại ca đã trở lại rồi.

Một luồng khí ấm từ uyển mạch chạy khắp toàn thân, tâm thần rung lên, nữ tử đứng vững lại. Run giọng nói:

- Đây không phải là mơ chứ. Đúng là đại ca đã trở lại rồi.

Vừa nói nàng ta vừa ngẩng đầu lên, cố gắng muốn nhìn rõ bộ dạng của đại ca, nước mắt lại không ngừng làm nhòe hai mắt.

Một lão thái tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, nhưng trong nét mặt vẫn còn ba phần bộ dạng của Thúy Nhi năm đó. Nàng ta so với Thiên Phúc thì ít thay đổi hơn, vừa gặp phải, Lâm Nhất vẫn ngay lập tức nhận ra muội tử này của mình. Lão nhân này chính là tiểu nha đầu mắt sáng rực năm đó, nắm tay ca ca của nàng ta lên núi hái thuốc, luôn muốn nghe cố sự thần tiên.

Bao nhiêu năm qua, cửa thôn, đầu núi tây Tiểu Thiên ao đều lưu lại thân ảnh kiễng chân ngóng trông của Thúy Nhi. Hôm nay ca cuối cùng cũng về nhà! Nàng ta cười, để mặc nước mắt tuôn rơi, cầm lấy hai tay Lâm Nhất nói:

- Ta còn tưởng rằng lúc còn sống không được thấy ca nữa, cha lúc sắp chết vẫn nhớ phòng ngươi ở, muốn lo chuyện hôn nhân cho ngươi.

Lâm Nhất cũng mỉm cười, nước mắt đã tràn mi, chưa đến má thì biến mất. Ở bên cạnh có người lên tiếng: