Vô Tiên

Chương 939: Thần du (2)




Cảm thấy đã thất thố, Mộc Thanh Nhi nén còn mắt, quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới, giống như là nhìn mãi vẫn không đủ. Bỗng nhiên nàng ta lấy hai tay che mặt, rất thẹn thùng nói:

- Ta đã già rồi, sao gặp người ta được.

Mộc Thanh Nhi trong cơn thẹn thùng, giống như như là nữ nhi gia ngày xưa, đâu còn giống người gần trăm tuổi. Nàng ta nghĩ tới gì đó, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi:

- Ngươi sao vẫn trẻ thế?

Lâm Nhất lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết.

- Ngươi đó! Vẫn là đức hạnh đó!

Gắt một câu, Mộc Thanh Nhi ngừng nói, lại cúi đầu mím môi. Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua Ngọa Long cốc, dừng ở trên sườn núi, nụ cười hờ hững không còn.

Đã nhận ra điều khác thường, thẹn thùng mất đi, Mộc Thanh Nhi khôi phục thái độ bình thường. Nàng ta lau nước mắt, nhẹ giọng nói:

- Ta cùng ngươi đi thăm sư tỷ nhé?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Quay sang nhìn Mộc Thanh Nhi khí độ ung dung mà phong vận vẫn còn, Lâm Nhất gật đầu, hơi áy náy nói:

- Ngày đó từ biệt chính là tình thế bất đắc dĩ, ai ngờ đã trải qua bảy mươi ba năm.

Mắt đối phương lại đỏ lên, kéo ống tay áo hắn nói:

- Ngươi sinh tử không rõ, ta cũng không biết phải làm sao. Tới chỗ sư tỷ rồi từ từ nói.

Năm đó Mộc Thanh Nhi theo hải thuyền của Thiên Long phái quay về, Thiên Long phái biết được Mộc gia ở Đại Hạ xảy ra biến cố, Cửu Long sơn mười năm rời bến một lần liền chấm dứt. Sau hơn mười năm, Thái thượng Kiều trưởng lão và Chu trưởng lão thọ nguyên đã hết, lần lượt đạo tiêu nhân vong. Sau đó nhị sư huynh Quý Thang và Du Tử Tiên bế quan mấy lần, cuối cùng có thể bước vào đỉnh phong võ đạo. Mà năm đó các môn phái lớn nhỏ thương cân động động đều từ bỏ tâm tư làm loạn, miệt mài nghỉ ngơi lấy lại sức. Kể từ đó Thiên Long phái thực lực cường đại vẫn một nhà độc đại, tiếu ngạo giang hồ.

Sau khi Nguyên Phong tới Thái Bình sơn Huyền Nguyên quan, Cửu Long sơn liền phái người đến liên lạc làm thân. Có đại phái đệ nhất thiên hạ tương trợ, không mất mấy năm, Tiên Nhân đỉnh Huyền Nguyên quan đã vang danh thiên hạ. Người bái sư cầu nghệ nối liền không dứt. Khiến người ta bất ngờ là trong kinh thành xa xôi không ngờ truyền đến ý chỉ của hoàng đế, phong nơi này là đạo quan hoàng gia.

Kết quả là Huyền Nguyên quan thanh danh có một không hai, lờ mờ có thế giang hồ đệ nhất, mà Thiên Long phái cũng rất vui mừng, kết thành liên minh huynh đệ. Việc này vào lúc ấy là chuyện lạ, giang hồ Đại Thương cũng lộ ra cảnh tượng một mảng hòa thuận.

Trong mưa gió, cho dù mấy chục năm trôi qua, rất nhiều chuyện không đáng nhắc đến! Đợi những người và chuyện quen thuộc dần qua đi, Mộc Thanh Nhi trở thành Thái thượng trưởng lão duy nhất của Cửu Long sơn. Nàng ta nói từng dùng tu luyện để giết thời gian. Khi tu vi dừng lại không tiến tới, nàng ta mỗi ngày đều sẽ đến sơn cốc này.

- Cỏ này khô rồi lại xanh, xanh rồi lại vàng, sư tỷ đã qua đời hai mươi năm rồi. Ta không có ai nói chuyện, tiểu bối trong môn cũng không dám nói chuyện với ta, ta liền tới tìm sư tỷ, nói chuyện Đại Hạ, cùng với tất cả những gì về ngươi.

Hai người đi tới sườn núi đó, dừng lại trước một ngôi mộ. Mộc Thanh Nhi nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Thiên Long phái đều có mộ địa, mà sư tỷ lúc lâm chung được táng ở đây, mặc dù không biết nguyên do chân chính nhưng ta vẫn đáp ứng. Sư tỷ còn nói. đừng quên ngọc bội và hai viên huỳnh thạch của nàng ta.

Trên bia mộ khắc Thiên Long phái trưởng lão Từ Tử Huyên.

Khẽ thở dài, Lâm Nhất không lên tiếng. Hắn lấy ra một vò tử, nhẹ nhàng rải xuống sơn động kia, xa xa huỳnh thạch chớp động, hồ nước yên ắng, có giai nhân đứng cạnh mặt nước, giống như một bức tranh, đẹp tuyệt trần, khiến cho người ta động dung!

Lúc này không còn nữa, ngươi đã đi rồi. Lâm Nhất, ngươi sẽ quên được những điều này sao? Lời nói của người đó rất khẽ, giống như là nói mê: Cám ơn ngươi! Dẫn theo đi đoạn đường này trong đêm đen! Cuộc đời này thế là đã đủ rồi.

Bên cạnh chợt có tiếng rải rượu khác, Lâm Nhất thu hồi suy nghĩ, hơi lộ vẻ kinh ngạc. Trong tay Mộc Thanh Nhi có một chiếc hồ lô, sau khi dùng rượu để tế, đang ngẩng đầu uống một hụm.

Lúc này Mộc Thanh Nhi có bộ dạng ba bốn mươi tuổi, nhưng vẫn là dáng người nữ nhi, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân vẫn có một phen phong tình. Thần thái uống rượu đó có chút quái dị, có mấy phần giống với Lâm Nhất, lạnh lùng xuất trần.

- Đừng nhìn ta như vậy, ta chẳng phải là học theo ngươi sao. Vốn tưởng rằng mượn rượu có thể tiêu sầu, ai ngờ sầu chưa quên mà lại thành kẻ nghiện rượu!

Lúc nói chuyện vẫn có mấy phần ngượng ngùng, Mộc Thanh Nhi nói:

- Thiên hạ to lớn, chỉ có uống rượu trước mặt ngươi và sư tỷ, nhưng ngươi không được chê cười ta.